Ảnh lượm nhặt trên mạng

Showing posts with label lượm nhặt trên mạng. Show all posts
Showing posts with label lượm nhặt trên mạng. Show all posts
Tôi đã có thằng bạn thân như thế
Tôi đã có thằng bạn thân như thế

Câu chuyện tình cảm khá hay và buồn, mình đọc trên haivl copy lại để mọi người đọc.
Chuyện tình cô gái ngủ đứng
Chuyện tình cô gái ngủ đứng

Câu chuyện về một con gấu chó
Câu chuyện về một con gấu chó


Cryptic là những câu chuyện khiến bạn phải động não suy nghĩ. Nếu bạn có thể hiểu ngay được chúng mà không cần phải xem giải thích thì xin chào mừng bạn tới Trái Đất. Dưới đây là những cryptic mình sưu tầm được:

0123...



A Ă Â

  1. Alice
  2. Mẹ tôi đối xử với bạn gái tôi chẳng ra gì cả! Bọn tôi đến chơi nhà thì mẹ chẳng bao giờ dành chỗ cho bạn gái tôi. Hôm nay trong lúc chúng tôi đang dọn dẹp, mẹ tôi còn túm lấy cô ấy và nói cô ấy đúng là đồ bẩn thỉu, còn dọa sẽ quăng cô ấy vào trong tủ nữa chứ. Không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi liền quát: “Mẹ không được làm thế với Alice!”. Mẹ tôi nhìn tôi trừng trừng và bảo: “Alice là đứa nào vậy??”. Sao mẹ tôi lại có thể thô lỗ như thế được nhỉ!


B

  1. Bài kiểm tra
  2. Tôi đã đạt được 98 điểm cho bài kiểm tra khám nghiệm tử thi Thật cảm ơn tới người bạn cùng phòng của tôi Khi về nhà tôi sẽ kể lại chuyện này cho anh ấy.

  3. Búp bê em bé
  4. Ở vùng nông thôn miền nam Illinois, một công ty đồ chơi đã bắt đầu sản xuất những búp bê trẻ em “thật” cho các bà mẹ đang mang thai. Nhưng dường như khi các bà mẹ đó có con thì các em bé đồ chơi đó bắt đầu khóc. Ngay cả nhưng động tác đông đưa giúp trẻ em bình tĩnh cũng không hiệu quả, và bạn không không thể làm nó dừng khóc nếu không lắc, Cuối cùng, cứ mỗi khi các đồ chơi đó bắt đầu khóc, những ông bố bà mẹ phải đánh nó, việc đánh đập ngày càng phải mạnh hơn nữa nếu muốn nó yên lặng. Diều duy nhất mà dường như có thể khiến dừng khóc vĩnh viễn là đập đầu nó vào tường với hy vọng phá huỷ bất kỳ bộ phận nào kích hoạt cơ chế khóc. Nhiều hơn một lần, những người hàng xóm của những bà mẹ đó phải báo cáo với cảnh sát và chính quyền về việc ngược đãi trẻ em, khi cảnh sát và chính quyền đến, họ thấy một cảnh tượng khủng khiếp, máu của các em bé sơ sinh dính đầy trên tường và vung vãi khắp sàn nhà. Trong hấu hết các trường hợp đó, những bà mẹ không hề hiểu lí do tại sao cảnh sát lại có mặt ở nhà họ, những bà mẹ nói đó chỉ “gắng thoát khỏi con búp bê ngu ngốc” trong khi đang đông đưa món đồ chơi đó trong vòng tay mình.


C

  1. Cái giếng
  2. Nó hẹn bọn bạn ở cái giếng đầu làng. Nó hí hửng đội 1 mái tóc giả dài, đánh phấn trắng toát, kẻ mắt đen xì và tô son nhoe nhoét khắp mồm. Và y như những gì nó dự đoán, lũ bạn nhát gan hét toáng lên và bỏ chạy ngay khi nhìn thấy nó. Nó ôm bụng cười lăn lộn nhìn bọn nó chạy ngày càng xa. Rồi nó soi mình xuống giếng ngắm nghía thành quả của mình. Một con ma tóc dài da trắng bệch mồm đỏ chót ngoác miệng cười với nó từ đáy giếng. Chợt như nhớ ra gì đó, nó rời khỏi thành giếng và chạy đi nhanh nhất có thể.

  3. Chim cánh cụt
  4. Có một vị kỹ sư đến Nam Cực công tác sau khi suýt chết cũng đã an toàn trở về nhà. Khi đến bữa, người vợ dọn ra một món thịt có mùi vị rất lạ, ông ta liền hỏi vợ đấy là thịt gì? Vợ nói là thịt chim cánh cụt. Ông ta nghe thấy vậy liền lấy ngay cái dĩa đang cầm trên tay đâm vào cổ mình.

  5. Cô gái phòng bên
  6. Chiều hôm đó tôi tới thị trấn mà mình phải đến công tác. Tôi chọn một nhà trọ cũ vì hiện giờ tôi không có nhiều tiền. Nhà trọ chẳng có ai thuê ngoài tôi và đôi vợ chồng chủ, tất cả phòng đều trống. Đêm đó, tôi giật mình vì âm thanh ở phòng bên cạnh. Tôi ra hành lang, nhìn trộm vào lỗ khóa của phòng đó. Tôi thấy một cô gái thật đẹp. Hôm sau tôi lại giật mình vì âm thanh đó. Tôi lại nhìn qua lỗ khóa, nhưng có lẽ nó đã bị dán kín, tôi chỉ nhìn thấy một màu đỏ. Sáng hôm sau tôi trả phòng, nhà trọ vẫn vắng như lần đầu tôi đến. Ông chủ nhà trọ thở dài, vì nếu con ông còn sống cũng bằng tuổi tôi. Tôi giật mình nhìn lên tấm ảnh gia đình. Cô gái thật đẹp nhưng một bên mắt là màu đỏ.

  7. Cô gái trong thư viện
  8. Hôm qua tôi đến thư viện để mượn sách. Tôi hỏi người chủ thư viện khu truyện kinh dị ở đâu, bà ta chỉ tôi đến khu cuối dãy, ngay trong góc, kề vào tường. Tôi đang tìm xem một số truyện thì thấy một cô gái rất dễ thương nhìn qua từ bên kia. Mắt chúng tôi chạm nhau rồi cô ấy cười. Tôi cố lấy can đảm để nói chuyện với cô ấy, nhưng cuối cùng chỉ lựa ra 3 cuốn sách rồi check out. Tôi nhát quá, đáng lẽ ra phải xin số phone cô ấy.


D Đ

  1. Đám cỏ dại
  2. Thật may, sau biến cố ấy mọi chuyện vẫn ổn. Tôi không biết tại sao bố tôi lại làm như vậy nhưng mọi chuyện đã qua thì nên để nó chìm vào quên lãng. Em gái tôi thật xinh, tôi và nó hay chơi cùng nhau dưới tầng hầm nhưng thật đáng buồn là càng ngày nó càng ghét tôi. Tôi cũng không biết tại sao nó lại ghét tôi đến nỗi tôi kể chuyện cho nó nghe mà nó cũng chả thèm cười 1 tiếng. Tôi đã cố kéo nó ra khỏi đó nhưng ko được.
    - Mặc kệ mày, tao đi đây - Tôi tức giận nói rồi đi lên phòng. Mẹ tôi thì lúc nào cũng buồn rầu rĩ, cả ngày chẳng nói chẳng rằng, tôi hỏi cũng ko thèm nói.
    - Tại sao ai trong căn nhà này cũng ghét tôi vậy? - Tôi hét lên rồi lên đi ngủ. 8h sáng ngày hôm sau, bố tôi đi từ trong nhà ra, tay cầm bó hoa. Tôi nghĩ: "Ông ta điên chắc, vườn nhà mình cây nào sống nổi?".  Tôi hỏi thêm: "Bố cầm hoa đi đâu vậy?"
    - Mày cút đi, thằng súc sinh! - Ông ta quát. Tôi tức giận lên nhà thu dọn đồ rồi ra đi ra khỏi nhà và thề rằng không bao giờ quay lại đó nữa. Vì có lẽ chính việc ông có người khác nên mẹ tôi mới buồn đến vậy. 20 năm sau, tôi trở về nhà vì nghĩ rằng chắc ông đã già và cần người con chăm sóc. Bởi nghĩ lại thì ông cũng là bố của tôi. Khi vừa về gần nhà tôi thấy xe cứu thương và cảnh sát đậu quanh nhà ông. Thằng Justin chạy ra nói: "Mày biết tin gì chưa? Bố mày bị giết đấy!". Cảnh sát cho biết ông bị giết bởi nhát đâm vào bụng lúc 8h sáng và tử vong tại chỗ. 1 người đi đường thấy ông chết ở cửa khi họ đi bộ thể dục qua. Cảnh sát cũng cho hay, không thấy dấu vết của vợ con ông sau khi ông bị giết. Tôi chợt nhận ra đám cỏ dại cũng đã um tùm từ bao giờ. 

  3. Đèn
  4. Tôi ngồi 1 mình trong nhà, đọc truyện ma, sợ vãi chả lụa nên bật hết đèn lên, từ đèn hành lang đến đèn cầu thang và đèn nhà tắm. Sau khi tôi tắm xong, tôi bật lại cái đèn nhà tắm. Bỗng nhiên cái cặp treo trên tường tự dưng rơi xuống. Chội ôi ghê vãi.

  5. Điều ước
  6. Một ngôi sao xuất hiện trước mặt một cô bé. “Ta sẽ biến điều ước của con thành hiện thực. Nhưng chỉ một thôi.” Ngôi sao nói. Cô bé khóc. “Hãy khiến tất cả mọi người trong gia đình con biến mất. Con vô cùng ghét họ.” Sáng hôm sau cô bé bước xuống phòng ăn dưới nhà, nhưng cha, mẹ và anh trai cô bé vẫn ở đó như thường lệ. Cô bé cảm thấy hối hận vì những gì đã ước. Đêm hôm đó ngôi sao lại xuất hiện. “Giờ con đã hạnh phúc chưa.” Ngôi sao nói. “Xin người hãy thu lại điều ước của con.” Cô bé nói. “Một khi điều ước đã được thực hiện thì không thể rút lại được.” Ngôi sao nói. Cô bé lại khóc.

  7. Động đất
  8. Vùng tôi sống rất hay xảy ra động đất. Một lần, mẹ bảo tôi dọn ổ cắm điện sang một bên. "Có cái ổ cắm thôi mà cũng lôi thôi". Tôi đá nó một phát bay cái vèo. Sau đó, tôi có ý định mở mạng lên xem porn. Tôi cắm dây nguồn máy tính vào ổ điện và bật nó lên. Để đảm bảo an toàn, tôi xuống bếp lấy cốc nước (lấy cho vui thôi chứ chủ yếu là xem mẹ ở đâu). Tôi đặt cốc nước lên bàn và tận hưởng niềm vui cực lạc. Bỗng nhiên từ đâu ra mẹ gọi một phát "ĐI MUA NƯỚC MẮM CHO TAO". Thốt cả tim, tôi vội chạy đi mua cho bả. Một lúc sau, động đất xảy ra. Hình như tôi quên tắt web porn ở nhà thì phải...

  9. Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ
  10. Khi tôi mười tuổi, tôi và đứa bạn thân (là con gái nhé ^^) thường hay qua nhà nhau ngủ chung vào mỗi cuối tuần. Bữa ấy là lượt của tôi sang nhà cậu ấy ngủ. Trong phòng của cậu ta có một chiếc giường tầng đặt đối diện với cửa sổ và tôi thì ngủ trên tầng trên của chiếc giường ấy. Thời điểm ấy, chúng tôi đang xem ti vi và từ cửa sổ phòng, tôi có thể thấy một dãy nhà và một hàng cây. Trời đã khá tối và không biết lý do tại sao tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ và chú ý vào cái cây gần nhất, tôi lúc đó có cảm giác như có ai đang nhìn mình. Thế rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một cái chân dài màu đen thò ra khỏi cái cây rồi biến mất! Tôi kêu nhỏ bạn và kể cho cậu ấy mọi thứ nhưng lúc cậu ấy nhìn ra ngoài thì không thấy gì! Từ lúc đó trở đi, tôi luôn cảm thấy ớn lạnh xương sống mỗi khi chúng tôi chơi gần những cái cây ấy.
    (creepypasta)


E Ê

  1. Email
  2. Vào một ngày, bạn trai tôi gửi cho tôi một đoạn video qua đường Email. Tò mò nên tôi quyết định xem nó. Video bắt đầu bằng cảnh anh ấy tự tử với một sợi dây thừng ở quanh cổ. Tiếp đến, anh ta nhảy xuống. Sau một hồi vật lộn, anh ta chết. Và video kết thúc ở đó.


F



G

  1. Giấc mơ kì lạ
  2. Có một đôi vợ chồng nọ sống cùng nhau. Bắt đầu từ một tháng gần đây, người chồng bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại như thế vào mỗi đêm. Ông còn không chắc là nó thực sự chỉ là một giấc mơ hay không. Giấc mơ ấy như thế này: Ông thức giấc vào nửa đêm. Rồi nhìn thấy một người,trông giống hệt ông,đang bám vào trần nhà. Người ấy xoay đầu qua để nhìn vào ông và nói vỏn vẹn mấy câu: "Có vẻ ông đã sống trên đời này quá lâu rồi phải không?Ông muốn đổi chỗ với tôi chứ?" Rồi điều ấy cứ lặp đi lặp lại đến nỗi mỗi buổi sáng, ông đã quen nói với vợ mình rằng: "Tôi lại nằm mơ thấy nó lần nữa." Vì việc không ai mong muốn này xảy ra mỗi đêm nên vợ ông bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng rồi một buổi sáng,ông thức dậy và những gì ông nói với vợ là:"Chào buổi sáng!" Điều này làm bà vợ rất ngạc nhiên,bà hỏi ông:"Ông không gặp giấc mơ đó nữa rồi à?" Người chồng trả lời: "Giấc mơ nào cơ?"

  3. Giếng
  4. Một ngày, tôi giết con em gái vì nó làm phiền tôi. Tôi ném xác nó xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất. Năm năm sau, sau cuộc cãi lộn với thằng bạn, tôi đã giết nó. Tôi ném xác nó xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất. Mười năm sau, tôi giết con đàn bà mang thai đứa con mà tôi trót dại trong một lần say rượu. Tôi ném xác nó xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất. Mười lăm năm sau, do không ưa lão sếp, tôi đã giết lão. Tôi ném xác lão xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất. Hai mươi năm sau, tôi giết bà già, vì bà phải nằm liệt giường nhưng tôi lại không muốn chăm sóc. Tôi ném cái xác xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác vẫn chưa biến mất. Và ngày qua ngày, cái xác vẫn còn đó…


H

  1. Hẹp
  2. Đó là vào 1 đêm không trăng khoảng 2h sáng, hắn đi bộ. Con đường trong khu tập thể rất hẹp, chỉ đủ cho 1 người đi. Gã giật mình thấy có người mặc áo ba lỗ trắng ngồi bên đường. Hắn tự nhủ: "Giờ này còn ai ngồi đây?". Gã đi gần đến nơi thì vấp ngã, chới với và cố gắng không để mình chạm vào người đàn ông đó. "Phù, may quá không chạm phải, không khéo lại ăn đòn oan", rồi gã vui vẻ đi tiếp. Khi về tới nhà, sau khi khép cửa, gã nghĩ ra điều gì đó và lạnh toát sống lưng...

  3. Hỏng
  4. Cách đây không lâu, cái tai nghe giá 24.000 yên của tôi đột nhiên không hoạt động nữa. Tôi đã nghe nhạc quá lớn trong một thời gian dài, đột nhiên có thứ gì đó bị gãy và không còn một âm thanh nào phát ra. Quá tức giận, tôi ném mạnh cái TV xuống sàn nhà. Sự va chạm giữa TV và sàn nhà truyền đến giác quan của tôi. Tôi đang làm cái gì thế này? Cái TV đó giá tận 150.000 yên. Nhưng may thay, chỗ tôi ném TV xuống được lót thảm, tuy cảm nhận được sự va chạm nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng rơi đập. Liệu nó có hỏng không nhỉ? Vừa nghĩ tôi vừa đập nhẹ vào nó. Nó vẫn phát hình như thường, nhưng lại không phát ra tiếng. Tốt thật! Giờ thì cái TV 150.000 yên cũng hỏng nốt. Hôm nay hình như hơi yên tĩnh. Có lẽ nhân cơ hội này tôi sẽ ra ngoài đi dạo một chút.

  5. Hung khí
  6. Đôi lúc tôi chẳng hiểu cảnh sát ngày nay làm những gì nữa, hình như họ chẳng bao giờ phá nổi một vụ án nào hết. Tôi sống trong một thành phố tệ nạn và gần đây mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Tuần trước, gần nhà máy chỗ tôi làm việc đã xảy ra một vụ án mạng. Một phụ nữ trẻ đã bị đâm chết bởi một cái dùi đục đá, mà không phải dùi đục thông thường đâu nhé, cán của nó có hình đầu lâu xương chéo hẳn hoi! Mọi người sống trong khu đang cực kì hoảng loạn. Dù là thành phố lớn nhưng ở đâu mọi người cũng bàn tán về vụ án mạng này. Thông tin chi tiết bị cảnh sát bưng bít đến mức tối đa. Mẹ tôi đang sống cùng tôi, giờ bà rất sợ ra ngoài buổi tối. Tôi đã bảo mẹ yên tâm nhưng bà khăng khăng nói rằng cảnh sát sẽ chẳng bao giờ phá được vụ này đâu. Họ thậm chí còn chưa tìm được món hung khí nào để lại cơ mà, cảnh sát thời nay thật kém cỏi.


I



J



K

  1. Kẹo dẻo
  2. Tôi đã từng có một người em trai. Ký ức duy nhất của tôi về nó là khi tôi chia sẻ với nó những viên kẹo dẻo mà tôi được cho trong bữa tiệc trà. Dù vậy, em trai tôi đã qua đời khi mới chỉ một tháng tuổi. Em ấy vẫn sẽ sống mãi trong tim chúng tôi.


L

  1. Làn gió...
  2. Có một bé gái đang đi trên đường. Trông cô bé có vẻ yếu đuối và dễ bị bắt nạt. Có một bà lão đang đi về phía cô bé. Bà ta trông rất ác độc và giống như những mụ phù thủy trong truyện cổ tích. Bà ta nói với cô bé: "Ăn kẹo hay chết?" Máu nhỏ giọt... bé gái lại đi. Làn gió cuốn theo những chiếc lá...

  3. Liếm tay
  4. Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này, trời đã tối và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. "Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà". Cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ...
    Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường, bảo vệ cô qua đêm... Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ. Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc... Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên... Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm. Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm:
    "Con người cũng biết liếm tay đấy..."
    (creepypasta)


M

  1. Ma có thật
  2. Tôi nghĩ rằng ma có thật. Khi tôi còn nhỏ tôi thường thấy một cô bé khác mà tôi gọi là chị. Chúng tôi sống cùng nhau, và chị ấy luôn mặc những bộ đồ bẩn thỉu giống tôi. Nhưng rồi một ngày, tôi không thấy chị ấy nữa. Cha mẹ thắng sổ số. Họ nói rằng cô gái đó là do tôi tưởng tượng ra vì gia cảnh quá bần hàn. Giờ gia đình chúng tôi rất hạnh phúc. Nhưng có vẻ như tiền thắng sổ số sắp hết.

  3. Máy ảnh chụp ma
  4.  “Chúng ta sẽ chụp vài tấm ảnh ma” - Chúng tôi tuyên bố và lên đường đến 1 nơi được cho là có ma. Nhóm chúng tôi có 4 người (4 tên ngu ngốc), và, cùng với 1 chiếc máy ảnh kỹ thuật số, 1 chiếc điện thoại di động, chúng tôi chụp lại mọi ngóc ngách trông có vẻ đáng ngờ. Khi về nhà, chúng tôi lập tức kiểm tra đống ảnh trên máy tính nhưng không hề có tấm nào chụp lại được dù chỉ 1 bóng ma lờ mờ nhất. Và chúng tôi đã chụp gần như 1 trăm bức ảnh như thế. Với sự thất vọng, tôi lấy 1 tấm ảnh có đủ cả 4 người trong đó (đều trông có vẻ ngu ngốc ) và dùng Photoshop, chèn vào đó khuôn mặt của 1 con ma thật sự đáng sợ. Một bức ảnh ma giả, đã được làm ra thành công. Tôi đưa nó cho 1 người bạn khác xem và cậu ấy nói rằng: “Cậu…nó có thật…” Rồi cậu ta trở nên tái nhợt . Đồ ngốc.

  5. Máy ảnh tiên tri
  6. Tôi vừa mua được 1 chiếc máy ảnh được cho là có thể ” chụp được diện mạo của 1 người trong 10 năm sau”. Tôi chụp cho chính mình 1 kiểu , nhưng tấm ảnh lại chẳng có gì trong đó. “Cái gì? Nó hỏng rồi. ” Rồi tôi chụp cho bạn tôi 1 tấm. Tấm ảnh cho thấy cậu ta giống hệt 1 gã ăn mày. Giờ thì tôi thực sự lo cho tương lai cậu ta.

  7. Mất trí
  8. Tôi là Sarah. Có lẽ cuộc đời tôi không có mấy đặc biệt bởi vì tôi bị mắc căn bệnh mất trí nhớ tạm thời từ hồi 14 tuổi. Bố mẹ tôi bị giết hại 1 cách dã man vào 1 đêm bởi tên cướp đâm hàng chục nhát vào bụng họ. Tôi thường bật khóc sau mỗi lần nhớ ra những gì tôi đã quên. Hằng ngày sau khi tan học tôi vẫn hay mời những người bạn của tôi đến nhà chơi và ngủ qua đêm. Nhưng họ thật tàn nhẫn khi đến sáng hôm sau bỏ đi không hề gửi 1 lời nhắn hay chí ít là nhắc máy điện sau mỗi lần tôi gọi điện.Tôi buồn bã và đi xuống bếp kiếm gì đó ăn.Sực nhớ còn miếng bít tết mới mua,tôi đi ra lấy dao để thái... Tôi bật khóc.

  9. Mơ ngược
  10. Tôi đã gặp một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, ai đó đã cố gắng để siết cổ tôi. Bộ mặt của kẻ tấn công mờ như nó được bao phủ trong sương mù vậy. Do đó tôi không thể nói được đó là ai. Tôi cố gắng thoát khỏi đôi tay ấy nhưng đành bất lực. Tôi chỉ cảm thấy ý thức của mình từ từ biến mất... Tôi tỉnh giấc trong tình trạng mất đi hoàn toàn ý thức của mình - y như trong giấc mơ. Tình cờ, tôi cảm thấy được cổ mình. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Nếu tôi tìm thấy được một số dấu tay trên cổ của mình thì nó sẽ trở thành một phần của một câu chuyện ma - tôi nghĩ, rồi tôi đi vào phòng tắm để cởi quần áo ra. Rồi khi nhìn vào gương, tôi như đóng băng. Chúng đã ở đó. Các dấu tay màu tím. Nhưng nó không phải trên cổ của tôi, mà là trên cổ tay tôi.

  11. Mời vào
  12. Tôi đang đi lạc trong một vùng sa mạc hoang vu, tôi đang rất đói và khát. Tình cờ, tôi thấy một nhà hàng cũ đã đóng cửa. Tôi đánh liều gõ cửa, một tiếng vọng vang ra: "Hết thức ăn rồi, nếu nghỉ qua đêm thì được". Tôi đang rất mệt nên sao cũng được. Từ trong nhà hàng bước ra một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đón tôi vào phòng của mình. Đang ngon giấc bỗng tôi nghe thấy tiếng xe ôtô, hình như có người gõ cửa. Trong quán chỉ vọng ra một tiếng: "MỜI VÀO".


N

  1. Nắm tay
  2. Tôi là một nữ sinh trung học, không đặc biệt, mà cũng không có gì để đặc biệt, cuộc đời tôi vốn dĩ là những chuỗi ngày đau khổ. Nhưng không hiểu sao, bố mẹ tôi lại nhốt tôi vào một nơi chật chội, khó thở. Ban đầu, tôi còn nghe thấy tiếng khóc ở đâu đó. Và điều cuối cùng tôi nhớ được là mình đang nắm tay những người bạn gái khác ở trường học.
    Vù..ù..ù...

  3. Người bạn mới
  4. Nhà tôi có rất đông người. Bố, mẹ, chị cả, chị hai, tôi và nhiều người mà tôi không quen biết. Hai chị của tôi đều đã đi đại học và chỉ còn mình tôi ở nhà cùng với bố mẹ. Và một lần, khi tôi đến lớp, tôi thấy một học sinh đang ngồi nhìn cửa sổ. Cậu ta không nói năng gì và có làn da hơi nhợt nhạt. Tôi nghĩ đó là cậu học sinh mới mà cô giáo nói lúc trước. Nhưng điều đặc biệt hơn, cứ như cả lớp không thèm ngó ngàng gì tới cậu ta vậy, và chỉ có mỗi mình tôi là để ý tới cậu ta. Có lẽ tôi nên làm gì đó. Khi về tới nơi, bố mẹ bảo họ không nhìn thấy một người trong nhà. Họ đã rất lo lắng và sợ hãi, miệng còn lẩm bẩm mấy câu gì đó, tôi nghĩ là "không thể để ai thấy...". Nhưng đó là chuyện của họ phải không? Vài ngày sau, tôi rủ cậu bạn đó tới nhà của tôi chơi. Nhưng... khi bố mẹ tôi thấy mặt cậu ấy, họ đờ người ra. Và hình như... tôi còn nghe thấy họ nói: "Chính... là nó" một cách run rẩy. Tôi cũng dần nhận ra khi máu từ trên trần nhà... Tôi quay sang nhìn đứa bạn.

  5. Người phụ nữ lạ
  6. Tôi đang trong nhà tắm thì nghe tiếng bước chân ngoài phòng khách. Ra khỏi nhà tắm, tôi ngạc nhiên thấy một người phụ nữ lạ đang đứng giữa phòng. Bà ta mặc bộ đồ cũ kĩ, tóc dài rối bời buộc cẩu thả sau lưng, khuôn mặt mệt mỏi, hốc hác như vừa từ xa đến. Là một người thân của bạn tôi à? - Bác tìm ai ạ? Người phụ nữ nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn, đôi môi khô khốc nhếch lên: - Tìm cậu. Tôi nghĩ bà ta đã nhầm, tôi không quen bà ta. - Xin lỗi, cháu không quen bác. Người phụ nữ vẫn nhìn tôi, lẩm bẩm: - Tìm cậu. Tôi bắt đầu thấy kì lạ, nhưng vẫn khá yên tâm. Bà ta không mang vũ khí, hơn nữa sức bà ta chắc chắn không làm gì được tôi. Tôi lịch sự nói: - Chắc bác nhầm rồi, bác có thể hỏi người khác. Tôi tiến đến cửa phòng định mở cửa ra hiệu đuổi khách. Và tôi biết thế nào là sợ hãi cực độ, bà ta quả thật đến tìm tôi.

  7. Nhà cầu bị ám
  8. Tôi đang trên đường về nhà tối qua thì tôi thấy đau bụng , đành phải dùng tạm cái nhà cầu gần đó , tởm vãi ! Xung quanh khu này toàn là nhà bỏ hoang , KINH !!!! Tôi mở cửa đi vào nhà cầu , 2 bên tường có những dòng Grafiti nguệch ngoạc , bên trái thì ghi "Nhà cầu này bị ám" , bên phải là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , nhìn cũng có vẻ ghê ghê , mà thôi kệ mắc quá , đặt đít xuống ị cái đã . Phù ! ra được thoải mái làm sao . giờ ngồi nhìn lại trên tường để coi có gì lạ hay ko ! Haha , bên trái vẫn là "Nhà cầu này bị ám" , bên phải vẫn là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , thay đổi hả ? thay đổi cái đệt nè

  9. Nhà có 2 chị em
  10. Gần nhà tôi có 2 chị em gái và một người mẹ cùng sống với nhau. mọi chuyện chẳng có gì nếu như bất chợt bà mẹ qua đời. Và trong đám ma của bà có một người con trai đến viếng. Cô em gái đã phải lòng chàng trai đó, trong cả buổi tang, cô gái chỉ chăm chú nhìn chàng trai. Sau đám tang chàng trai biến mất không để lại 1 dấu vết. Thế rồi, sau đám tang của bà mẹ 2 ngày, chúng tôi bàng hoàng nhận được tin người con gái cả đã bị giết chết.

  11. Nhà mới
  12. Gia đình tôi gồm 3 người: Tôi, bố và mẹ. Chúng tôi vừa mới chuyển đến đây cách đây khoảng 3 tuần. Khi mới dọn đến, có người bảo ngôi nhà này bị ma ám nhưng tôi không để tâm lắm... Ngôi nhà này gồm 2 tầng, bố mẹ tôi ở tầng dưới, còn tôi ở tầng trên. Dù là ở tầng trên, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng động ở tầng dưới. Tôi hy vọng cuộc sống mới này sẽ giúp mẹ tôi bỏ được tật xấu phải nghe thấy tiếng tivi mới ngủ được. . . Vào một đêm, khoảng 23:59, khi bố tôi đã ngủ say ở ngoài ghế salon và tôi chuẩn bị bước lên giường, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình bằng giọng run run đáng sợ. Tôi nghĩ đó là mẹ, nhưng giờ này thì mẹ tôi chắc hẳn đã ngủ... Tôi im lặng 1 phút, không gian yên tĩnh đến đáng sợ... Là do tôi hoang tưởng, hay đúng là có người gọi tên tôi nhỉ? Nhưng giờ đã là 24:00... và tiếng gọi càng ngày càng rõ hơn.

  13. Nhật kí
  14. Tháng 8 năm 1904, tôi phát hiện trong nhà có một quyển nhật ký kỳ lạ. Xin nói rõ, ngôi nhà này là do người vợ cũ của tôi chọn và mua 6 năm trước, nhưng cô ấy và hai đứa con gái của tôi đã qua đời trong một tai nạn trên biển cách đây 2 năm. Hai đứa con của tôi được tìm thấy hai ngày sau đó ở hai bờ biển khác nhau, nhưng chúng đều đã chết. Mấy ngày trước, tôi mời thợ sửa chữa đến để tân trang lại căn phòng của vợ mình, và họ phát hiện ra trên trần nhà có giấu một cuốn nhật ký. Bút tích trong cuốn sổ đúng thật là của vợ tôi, khi mở ra tôi đọc được những dòng chữ này: Ngày 15 tháng 7: Từ ngày hôm nay em và anh bắt đầu chung sống rồi. (Đó là ngày cưới của vợ chồng tôi.) Ngày 21 tháng 9: Vì có chồng yêu nên mới có em ngày hôm nay. Ngày 9 tháng 12: Dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên chồng. Ngày 23 tháng 2: Sắp rồi. Ngày 29 tháng 2: Anh hiểu chứ, chồng yêu? Tôi quá sợ hãi và chuyển nhà đi một nơi rất xa ngay sau đó.

  15. Nhìn xuống
  16. Trời đang mưa, còn tôi đang đứng ở trên cao. Tôi nhìn xuống và thấy tôi ở dưới đó. Tôi nhìn xuống một lần nữa và thấy người mẹ đã mất của tôi ở dưới đó. Tôi quay lại và chẳng còn ai ở đó nữa. Nước mắt tôi bỗng nhiên ứa trào...

  17. Những bức chân dung
  18. Có một thợ săn, sau một ngày dài săn bắn, lạc giữa một khu rừng mênh mông. Nhận ra trời bắt đầu tối và đã kiệt sức, ông quyết định đi theo một hướng cho đến khi ông nhận ra những tán lá càng lúc càng khép sâu vào nhau hơn. Sau vài giờ ông tìm thấy một cabin cũ giữa một bãi đất trống. Thấy trời đã quá tối, ông quyết định ở lại đó cho ban đêm. Ông đi đến và thấy hé mở cánh cửa. Không ai bên trong. Người thợ săn thả mình phịch xuống giường, quyết định sẽ giải thích với chủ nhân vào sáng hôm sau. Khi nhìn xung quanh bên trong cabin, ông đã ngạc nhiên khi thấy các bức tường được trang trí bởi các rất nhiều bức chân dung, tất cả đều được vẽ chi tiết đáng kinh ngạc. Không có bức nào là không có vẻ nhưng đang nhìn xuống ông, biểu hiện mặt thì đầy thù hận và ác ý. Nhìn lại, ông cảm thấy càng khó chịu. Cố gắng không phải nhìn vào một vài bộ mặt đáng ghét, ông quay lại để đối mặt với bức tường, và kiệt sức, ông rơi vào giấc ngủ không hề ngắt quãng. Sáng hôm sau, người thợ săn thức dậy, ông xoay người, chớp mắt trong ánh sáng mặt trời bất ngờ. Nhìn lên xung quanh, ông phát hiện ra rằng các cabin không có bức chân dung nào, chỉ có những ô cửa sổ.


O Ô Ơ



P



Q

  1. Quái vật
  2. Dạo gần đây lũ trẻ con làng tôi hay nói về 1 con quái vật giống như người có bộ da cháy đen và mái tóc dài quét đất. Chúng nói là con quái vật là do con bé đầu làng bị mất tích non nửa năm nay biến thành. Dám cá con quái vật ấy là do người lớn bịa ra để dọa bọn chúng mà thôi, vì theo như chúng kể thì đầu con quái vật ấy còn nguyên.


R

  1. Rêu
  2. Có một đôi trai gái cùng nhau đi dạo trên bờ sông. Đột nhiên cô gái trượt chân ngã xuống sông, anh người yêu vội vàng nhảy xuống theo để cứu nhưng không cứu được. Mấy năm sau anh ta trở lại chỗ bờ sông ấy thì gặp một ông già đánh cá. Anh ta thấy mấy con cá ông già câu lên đều rất sạch sẽ, không có rong rêu liền hỏi ông ta tại sao. Ông già trả lời: "Con sông này vốn chưa bao giờ có rong rêu cả". Nghe thấy vậy anh ta liền khóc lóc thảm thiết rồi nhảy xuống sông tự tử.

  3. Rượu
  4. 3 người vợ tôi đã mất. Tin nổi ko ? Để tôi kể cho, rượu rất nguy hiểm. Vợ đầu tiên là một ả nghiện rượu, chết vì ngộ độc rượu. Vợ thứ hai cũng rất thích rượu và cũng chết do uống quá nhiều. Vợ thứ 3 thì lại chết kiểu khác. Cô ấy bị gẫy cổ do ngã cầu thang. Cô ấy không bao giờ uống rượu bia gì.


S

  1. Sát nhân ở đâu
  2. Sát nhân hiện đang ở đâu đó quanh đây.
    1. Cậu bé đi ngang qua ngôi nhà cuối phố X phát hiện mấy mẩu dây lõi đồng.
    2. Lão nát rượu mấy hôm nay không bén mảng tới phố X nữa.
    3. Cuộc gọi đến 911 chỉ đổ duy nhất một lần.
    4. Con dao đẫm máu nhưng không phải là máu người mà là máu con vật nào đó. Có lẽ là máu Mèo.
    5. Chủ nhân của ngôi nhà cuối phố X là một bà lão.
    6. Xác nạn nhân là một ông lão.
    Đây là chuỗi các sự việc.

  3. Sợ
  4. Một kẻ xấu dẫn một cô bé 8 tuổi đi sâu vào rừng cô bé nói: "cháu sợ lắm, sợ lắm!" và bắt đầu khóc tên kia trả lời: "sợ à? ta còn sợ hơn bé nữa cơ, vì ta sẽ phải về nhà một mình"

  5. Súp Miso
  6. Mẹ chồng, người đã qua đời cách đây một năm, là một người rất hiền lành,ấm áp và tao nhã. Bà thậm chí còn rất tốt với con dâu. Nhưng bố chồng, là một người hoàn toàn trái ngược. Ông khá là độc đoán và bướng bỉnh. Ông luôn tìm cách bắt bẻ con dâu, luôn la rầy cô mặc dù cô đã cố hết sức để làm ông vui lòng. Đặc biệt, ông luôn đòi hỏi cao với món súp miso*. "Không đời nào thứ này lại đòi sánh bằng với món súp tuyệt với của vợ tôi được. Cô là một đứa ngu ngốc mà chẳng bao giờ có thể học được cách nấu ăn!" -Ông ta kếu lên. Một ngày nọ, khi cô con dâu trở nên vô cùng tức giận đến nỗi cô đã phun một ít thuốc trừ sâu vào tô súp của ông. Sau khi ăn, ông chợt la lên: "Đúng rồi! Vị tuyệt hảo này đây! Đúng cái vị mà vợ tôi thường làm!"


T

  1. Tay ở cửa sổ
  2. Ở một trường cấp 3, nơi học sinh học thể dục, cứ 6h lại có 1 cánh tay vẫy vẫy ở cửa sổ. Một học sinh thấy vậy liền đi vào trong khu vực đó. Ngày hôm sau học sinh đó mất tích. Ngày hôm sau nữa có 2 cái tay vẫy vẫy ở cửa sổ..

  3. Tên cướp
  4. Tôi và vợ có một chuyến bay từ HN vào SG. Đang nghỉ trên khách sạn thì có tiếng ồn. Cảnh sát nói có 1 tên giết người đang ở lầu 2. Tôi và vợ đang ở tầng 3 mà cầu thang thì bị khoá. An toàn rồi. Chúng tôi lại nghỉ tiếp. Hi vọng họ bắt đc hắn

  5. Thịt
  6. Đây là những gì tôi nghe được từ bạn tôi. Một hôm, cậu ấy được mời đến dự bữa tối tại nhà một người bạn; người bạn này theo một tôn giáo kỳ lạ. Ở bữa ăn, cậu ấy được mời một món thịt, nhưng dù thế nào chủ nhà cũng không chịu nói đó là món thịt gì. Cậu ấy nghi ngờ rằng đó là thịt người. Nhưng sau khi ăn miếng đầu tiên, thì cậu ấy dám chắc đó không phải thịt người. Tôi tự hỏi không biết món thịt đó là món thịt gì?

  7. Tiếng khóc
  8. Có một anh kia ngủ cùng gia đình mình, nửa đêm đang ngủ thì bật dậy đi vệ sinh, thật kì lạ là vợ con anh đã biến mất tự lúc nào, anh không quan tâm lắm, trước mắt cứ giải quyết đi đã. Sau khi xong xuôi, anh bước ra hành lang thì nghe tiếng khóc tỉ tê của vợ ở phòng khách, anh vội chạy ra, từ đằng xa, anh thấy nhiều người ..... Chạy ngang qua tấm gương ở hàng lang, bỗng dưng anh dừng lại, té xuống đất, miệng anh cứng đờ không thốt nên lời. Đột nhiên, anh không ra phòng khách nữa mà quay lại phòng ngủ. Vừa đi tới cửa, nhìn lên giường, anh sững người ngồi bệt xuống, khóc nức nở, khóc còn to hơn cả vợ mình ..... Nhưng không ai nghe.

  9. Tình cảm vợ chồng
  10. Lúc tôi đang trên đường về thì ở nhà vợ tôi bị một tên trộm tấn công, may mắn thay cô ấy đã dùng con dao làm bếp đâm chết hắn. Cảnh sát nói rằng đây rõ ràng là hành vi tự vệ chính đáng. Khi tôi đến đồn đón vợ tôi về, cô ấy nói: “Nghe tiếng chuông cửa nên em cứ tưởng anh về, ai ngờ vừa mở cửa ra thì một gã bịt mặt đã xông ngay vào nhà!” “Chắc là em sợ lắm phải không, giờ thì ổn rồi.” Tôi vừa nói vừa ôm cô ấy vào lòng.

  11. Tình yêu của người mẹ
  12. Một buổi tối, một cặp vợ chồng đang lái xe thì thấy có một người phụ nữ đứng giữa đường, đang vẫy tay về phía họ. Người vợ bảo chồng cứ tiếp tục lái đi, nhưng anh chồng lại quyết định lại xem có chuyện gì, đề phòng trường hợp có ai đó bị thương. Khi đến gần, họ thấy người phụ nữ mang nhiều vết trầy xước và bầm tím trên mặt. Cặp vợ chồng bèn dừng lại để tìm cách giúp đỡ. Người phụ nữ đó nói rằng gia đình cô ta, 3 người bị tai nạn xe hơi và chồng con cô ấy vẫn bị kẹt lại trong xe. Người chồng đã chết nhưng đứa con vẫn còn sống thoi thóp. Anh chồng kia xuống xe, bảo người phụ nữ ở lại với vợ mình và đi cứu đứa bé. Trong chiếc xe nát bươm, anh thấy 2 xác người ở ghế trước nhưng không chú ý lắm, anh kéo đứa bé trong xe ra và mang nó về cho mẹ nó. Khi trở lại, chỉ có vợ anh ở đó, anh hỏi thì cô ấy bảo rằng người phụ nữ kia đã theo anh ngay khi anh rời đi....

  13. Trò chơi
  14. Một đêm nọ bị mất điện, 4 cậu sinh viên cùng phòng rủ nhau chơi trò gọi ma học được trên mạng. Trong đêm tối, 4 người đứng ở 4 góc phòng, rồi lần lượt từng người đi theo chiều kim đồng hồ đến chạm vào tay người đứng ở góc phòng bên cạnh. A đến chạm vào B, B đến chạm vào C, C đến chạm vào D, D đến chạm vào A. Cứ như vậy đến lúc họ chơi mệt thì trời đã sáng. Lúc cả nhóm đang ngồi nghỉ thì một người bỗng sực nhớ ra điều gì đó rồi hét lên kinh sợ.

  15. Tuổi
  16. Một ngày nọ, tôi bắt một chuyến tàu điện ngầm để về nhà. Khi ấy chỉ còn khoảng 10 phút nữa là đúng 12 giờ đêm. Đi được một đoạn thì tàu dừng lại ở trạm kế tiếp và một người đàn ông bước lên tàu. Sau khi cửa đóng lại, người đàn ông nọ như sực nhớ ra điều gì đó, bắt đầu nhìn dáo dác những hành khách xung quanh. Anh ta nhìn tôi và hỏi, “Xin lỗi vì mạo muội, nhưng cho tôi hỏi có phải năm nay cậu 28 tuổi không?” “Đúng vậy, nhưng sao anh biết?”, tôi ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng anh ta không trả lời, mà tiếp tục vội vàng hỏi người bên cạnh. "Năm nay anh 45 tuổi phải không?" "Ừ..." "Có phải bà 62 tuổi không?" "Sao cậu biết?" Cứ như vậy, người đàn ông nọ hỏi hết những hành khác có mặt trong toa tàu. Dường như anh ta sở hữu một năng lực đặc biệt, chỉ nhìn người vào người khác là có thể biết được tuổi của họ. Từ đó đến khi tàu tới bến còn khoảng 15 phút, toàn bộ hành khác bao gồm cả tôi đều rất kinh ngạc trước khả năng khác thường của người đàn ông kia, ai nấy đều nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa tò mò vừa có phần sợ hãi. Cho đến khi anh ta hỏi người cuối cùng có mặt trong toa tàu - một người phụ nữ. "Năm nay chị 50 tuổi phải không?" "Đúng vậy, nhưng chỉ còn 5 phút nữa là tôi bước sang tuổi 51 rồi." Người phụ nữ kia trả lời. Nghe xong anh ta mặt mày tái mét, toàn thân cứng đờ không nói được câu nào nữa.


U Ư



V

  1. Vô dụng
  2. Đã bao giờ bạn nằm thật yên trên giường vào buổi tối, hoàn toàn tĩnh lặng, và khẽ lắng nghe "âm thanh của ngôi nhà" chưa? Những tiếng cọt kẹt và rên rỉ như thể bố mẹ bạn đang trú ngụ bên trong căn nhà.
    Nhưng không vậy.
    Chính là chúng. Tôi không thể kể được chính xác chúng là gì vì không có ai còn sống sau khi gặp chúng để mà kể cả. Nhưng chúng ở đó, trong nhà bạn. Đúng vậy, chính là chúng. Chúng lặng lẽ đợi, trong các hành lang, ẩn nấp trong các cái tủ tối, vì chúng không thể chịu được ánh sáng. Ngay cả những giọt ánh sáng nhỏ nhoi của đêm trăng cũng có thể làm chúng len lỏi vào nhà bạn. Thường thì, chúng sẽ lớn hơn, mạnh hơn, và song song với việc đó, chúng đói khát hơn. Và ánh sáng không thể giam giữ chúng mãi.


W



X



Y



Z




- Sưu tầm trên mạng -
Ông Năm và ông Sáu ở cùng làng. Ông Năm là điền chủ giàu có trong vùng, còn ông Sáu là người làm thuê cho ông Năm. Ông Sáu đã nghèo mà lại thích cờ bạc cho nên tháng nào cũng thiếu hụt, phải mượn trước chủ hàng mấy tháng lương. Chẳng may trong làng có bệnh dịch nên cả hai ông cùng chết. Xuống âm phủ, bị Diêm Vương lôi ra xét xử trước khi cho đi đầu thai. Vì ông Sáu thiếu nợ ông Năm, cho nên Diêm Vương hỏi ông Năm có muốn đầu thai làm cha ông Sáu không, vì làm cha thì tha hồ la mắng, sai bảo con cái. Nhưng ông Năm không chịu. Diêm vương lại hỏi có muốn làm mẹ ông Sáu không, vì làm mẹ thì có quyền dạy dỗ bắt con cái phải nghe lời. Ở ngoài đời, người ta thường nói: “Bộ ông là cha tôi hay sao mà dám la tôi?" hoặc "Bà là má tôi hay sao mà dám lên mặt dạy đời?”. Thế nhưng ông Năm cũng không chịu đầu thai làm mẹ ông Sáu. Diêm Vương hỏi tiếp có muốn làm anh hay chị để có quyền đánh đập em út không? Ông Năm cũng không chịu. Cuối cùng, Diêm Vương hỏi vậy ông muốn đầu thai làm gì đối với ông Sáu? Ông Năm trả lời là muốn đầu thai làm con ông Sáu! Diêm Vương hỏi lý do tại sao thì ông Năm đáp: "Đầu thai làm con là sướng nhất, vì tha hồ đòi nợ, đòi nợ tự do công khai mà không ai biết. Lúc con còn nhỏ thì cha mẹ phải lo cho nó ăn uống đầy đủ, lỡ nó bị bệnh thì cha mẹ phải thức suốt đêm lo lắng, săn sóc mà không dám phiền hà. Khi con lớn lên thì phải lo cho nó ăn học, dù phải học trường tư tốn kém nhiều tiền cha mẹ cũng nai lưng ra đi làm kiếm cho đủ. Bao nhiêu công sức, tiền của, mua sắm, chi phí cho con, cha mẹ không bao giờ để ý tính toán mà ngược lại còn vui lòng. Làm con từ nhỏ đến lớn, nếu đòi nợ chưa đủ thì tôi sẽ ăn chơi phung phí, làm cho tài sản của cha mẹ tiêu hao. Khi nào đòi hết nợ thì tôi sẽ ra đi."
Xem thêm tại homhinhvl.blogspot.com
Dạo gần đây có nhiều bạn inbox Ki hỏi về việc luyện tập NGHĨ BẰNG TIẾNG ANH. Bài này sẽ chia sẻ cụ thể cách mà Ki đã làm nhé! Nói chung là DỄ, DỄ LẮM, DỄ ƠI LÀ DỄ, DỄ Ứ CHỊU ĐƯỢC luôn!
cach nghi bang tieng anh
Nghĩ bằng tiếng Anh

1. 1 câu thôi, thực hành sâu!
Ví dụ, nay Ki học được câu "Hey, what's up!" từ bài A kiss, thế là cứ trong tình huống nào tương tự là lại lấy ra thực hành ngay để thành phản xạ.

2. Sử dụng việc hỏi - đáp những câu ngắn và nhanh
Những bạn đã nghiên cứu 7 rules của Thầy AJ Hoge thì hẳn không còn xa lạ gì với Rule #7: Listen and Answer Mini- stories. Cứ thử tưởng tượng mà xem nhé. Bạn vừa giới thiệu bản thân bằng một câu rất kinh điển. Kiểu: "Hi guys, my name is Kiara" (Với cách làm là dịch từ tiếng Việt: Xin chào các bạn, tên mình là Kiara). Sau đó, ông đối diện cứ "What's your name?" => Bạn: "My name's Kiara". Rồi lại "Is your name Kiara?" => Bạn: "Yes, My name is Kiara". Hắn lại tiếp: "Is your name Tiara?" => *Chán ngán* "No, My name is Kiara". Vẫn không tha: "Is your name Ciara or Is your name Kiara?" =)) => Bạn (>"""""""<) *xì khói* KIARA, my name is Kiara". Vậy là những câu "My name's Kiara" sau đó đã được nói ra hoàn toàn bằng phản xạ và việc NGHĨ BẰNG TIẾNG ANH. Phần thực hành có thể tự làm (Kiểu tự kỷ một mình 2 vai luôn) hoặc là học theo nhóm đông đông ý (sẽ rất vui và bị kích thích vì năng lượng bùng nổ)

3. Ám ảnh
Đây lại là một câu chuyện rất thú vị với riêng Ki. Những bạn nào đã từng gặp Ki, học Ki và bị tra tấn bởi giọng nói hay thay đổi một các chóng mặt của Ki chắc cũng đã từng bị ám ảnh, kiểu đến tối về mà vẫn nghe giọng Ki văng vẳng: "Rìa lí??", "Ái đồn nâu" =)) hoặc giả xem xong 1 bộ phim ma, nhắm mắt lại chỉ thấy hiện toàn cảnh trong phim, vô cùng sống động @.@. Đang bị ÁM ẢNH đó! Và Ki đã tận dụng việc mình dễ bị ám ảnh vào luyện NGHĨ BẰNG TIẾNG ANH. Có những hôm coi "How I met your mother" nhiều quá đến mức còn ngủ mơ thấy mình đang đóng vai Barney và đùa tếu táo (tất nhiên là bằng Tiếng Anh) với những Ted, Marshall, Lily, Robin. Có nghĩa là bạn nào thấy mình mạnh về tai thì nghe và xem nhiều, cảm nhận âm thanh; còn mạnh về mắt thì tập trung vào quan sát nhé! MASSIVE LEARNING hay "Lượng đủ lớn thì biến đổi chất" chính là ở chỗ này đấy!

4. Tập dịch Anh - Việt
"Don't touch me" - Các bạn dịch câu này thế nào? Hôm qua có một người bạn Ki dịch là "Đừng chạm vào anh" @.@. Ki thì dịch là "Đừng động vào tao". Các bạn thấy thế nào? Ki vẫn thường nhắc nhở học viên, dịch sao cho người nghe họ không có cảm giác là các bạn đang nghe văn dịch. Thay vào đó, có cảm giác như đang đọc hoặc được nghe hoàn toàn bằng tiếng Việt thuần (chưa qua dịch). Đơn giản là bạn đang nói tiếng Việt thế nào thì dịch ra tự nhiên và đời sống như thế. Giờ câu "Hi guys, My name is Kiara" ở trên cũng có thể được các bạn thực hành dịch đủ kiểu khác nhau rồi đấy! Khi dịch phong phú cùng một câu gốc, ngược trở lại, nếu muốn diễn đạt ý tiếng Anh của mình thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. "động", "chạm", "sờ", "mó",... đều đưa về "touch" hết được rồi!

5. Lao ra ngoài và nói đi
Đây mới là chìa khóa quan trọng nhất. Thực hành nhiều vào. Tây, Ta không kể. Miễn sao nói tiếng Anh. Thực hành không mệt nghỉ. Và rồi một ngày bạn sẽ nhận ra, hóa ra việc NGHĨ BẰNG TIẾNG ANH đúng là DỄ ƠI LÀ DỄ luôn! :x
Thanks for reading and sharing!

[To be continued]

- From Ki with PASSION! -
Vào cuối năm 2, nhận thấy đã đến lúc phải tìm cách để cải thiện khả năng giao tiếp tiếng Anh của mình, tôi nghĩ ra một cách khá đặc biệt: Trở thành hướng dẫn viên miễn phí cho những người nước ngoài khi họ đến Hà Nội. Chính từ quyết định đó tôi đã có dấu ấn không thể quên ở mùa hè năm ấy khi nhận thấy tiếng Anh của tôi tiến bộ rất nhanh và những buổi dẫn tour đi lòng vòng thành phố giúp tôi nhận ra nhiều điều về cuộc sống, con người và một chút nguyện ước tuổi trẻ. Cá nhân tôi luôn nghĩ sẽ có cách để làm một điều gì đó chúng ta muốn nếu tôi và bạn thực sự vượt qua cảm giác nghi ngại, sợ sệt ban đầu. Ngày tôi bắt đầu với dự định dẫn tour cũng vậy. Nhưng cứ làm đi, nếu bắt đầu rồi mà vẫn thấy chưa ổn thì sẽ vừa làm vừa sửa. Đối diện giúp cho mọi thứ rõ ràng hơn. Và đây là cách tôi làm điều đó:

1. Tiếp thị bản thân đến đối tượng mục tiêu

Đầu tiên, tôi soạn ra một vài dòng ngắn gọn giới thiệu về bản thân mình như sau:
"Hey, my name is Son. I'm from Hanoi, Vietnam. I'm a humorous boy with an eagerness to practice English, my English is not good. When you come to Hanoi, please contact me. I will be your free tour guide. You will be shown a different Hanoi which's never been seen on TVs, magazines, books, v.v.v... My phone no. is *********, my email is ********".
("Chào, tên tôi là Sơn. Tôi ở Hà Nội, Việt Nam. Tôi là một chàng trai vui tính với mong mỏi rèn luyện tiếng Anh vì tiếng Anh của tôi không tốt. Khi bạn đến Hanoi, hãy liên hệ với tôi nha. Tôi sẽ trở thành hướng dẫn viên miễn phí của bạn. Bạn sẽ thấy một Hà Nội khác. Hà Nội mà bạn chưa bao giờ thấy trên TV, sách báo trước đó... Số của tôi là ******, email là *****").
Tiếp đến, tôi tìm những diễn đàn liên quan đến du lịch trên thế giới bằng cách vào Google gõ từ khóa "travel forum". Có cả tá những diễn đàn kiểu này. Hồi đó tôi đăng phải đến 20 cái diễn đàn. Có nhiều diễn đàn công đoạn tạo tài khoản rất mất thời gian. Một số diễn đàn rất sôi nổi như: http://www.tripadvisor.com/ShowForum-g293924-i8595-Hanoi.html
http://forum.virtualtourist.com/Hanoi-1481679-6/forum.html
http://www.travellerspoint.com/forum.cfm?ForumID=8
http://www.travelfish.org/board/topic/vietnam
http://www.fodors.com/community/asia/vietnam/
http://www.frommers.com/community
Khi đăng vô những diễn đàn này, các bạn nhớ đăng đúng thư mục là Hanoi hoặc Vietnam (trong trường hợp nó không phân ra thành phố). Tiêu đề nên để ngắn gọn là Free Tour Guide in Hanoi

2. Bạn sẽ dẫn họ đi đâu, làm gì, ăn gì, đi như thế nào?

Sau khi đăng được vài ngày thì tôi nhận được 2 email đầu tiên của 1 vị khách là 1 chị người Đức và 1 em ở Singapore. Thật vui và bất ngờ. Chúng tôi làm quen, trao đổi qua lại về dự định sang Hanoi của các vị khách và hẹn nhau cho 1 chuyến lòng vòng khám phá thành phố. Lúc đó tôi mới quay ra hỏi mình những câu hỏi liên quan đến tour mà tôi sẽ dẫn họ đi. Công việc thiết kế tour nếu không bao gồm phần đầu (máy bay, nhà nghỉ) thì đơn giản sẽ bao gồm xác định xem nên đi thăm những địa điểm nào, thứ tự từ xuất phát đến kết thúc là như thế nào, mỗi địa điểm mấy phút, đi lại bằng phương tiện gì, ăn uống (vì người ta cũng rất quan tâm đến các món ăn) những món gì. Sau thời gian suy nghĩ tôi quyết định sẽ có 1 tour như thế này:
Xuất phát từ Bờ Hồ ---> Nhà thờ Lớn ---> Văn Miếu ---> Trưa ghé ăn cơm ---> Chùa Láng ---> Ăn ốc ---> Thăm chợ Láng Hạ A (vì là chợ truyền thống) ---> Ra cầu Long Biên (thăm xóm làng chài, lên cầu Long Biên hóng gió) ---> Nếu có thời gian đi ra vùng ngoại ô ngắm đồng ruộng nữa.
Tour này hết 1 ngày hoặc 2 ngày nếu đi thong thả, tùy theo mong muốn của khách.
bai boi ben cau long bien
Cầu Long Biên

3. Chuẩn bị cho công việc dẫn tour

Rồi cái ngày mong chờ cũng đến, vị khách đầu tiên gọi điện cho tôi khi họ đến Việt Nam. Bằng vốn tiếng Anh lớ ngớ tôi hỏi đi hỏi lại mới nghe được họ nói. Đó là chị người Đức. Sáng mai tôi sẽ lên đón chị ở Mã Mây. Vậy là trong ngày hôm nay, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ để ngày mai đi chém gió :). Chém gió bằng tiếng Anh lúc đó đối với tôi phải là một thử thách rùng rợn. Tôi đi lên Đinh Lễ (Nhà sách số 5 Đinh Lễ) mua 4, 5 cuốn sách giới thiệu du lịch Hà Nội song ngữ về đọc. Liên quan đến những địa điểm, những món ăn tôi lên mạng tìm kiếm và đọc các bài viết rồi lọc ra các thông tin, từ vựng chép vô sổ tay. Nửa đêm tôi vẫn miệt mài ôn lại bài học như hồi cấp 2 chuẩn bị để sáng mai cô giáo hỏi bài cũ. Đọc đến líu cả lưỡi và díu cả mắt. Vừa phải nhớ thông tin, vừa phải nhớ từ vựng. Mà từ vựng thì bắt buộc các bạn mở máy tính ra để nghe cách phát âm nữa. Tạm thời xong xuôi, tôi đi ngủ.

4. Và lần đầu tiên tôi làm chuyện đó...

Đời không như mơ, tôi hẹn chị người Đức lúc 8h sẽ đến đón chị ấy tại khách sạn chị ấy đang ở. 7h30 tôi đã phi xe lên Bờ Hồ rồi. Xe đấy là tôi mượn của thằng bạn. Các bạn không có xe máy thì có thể thiết kế một tour bằng xe buýt, không sao cả. Càng thích :). 7h30 tôi đi tìm cái phố Mã Mây gì gì đó mà mãi cho đến 9h sau khi lạc ngược lạc xuôi đủ kiểu tôi mới tìm được. Hú hồn. Tour Guide gì mà không thạo đường như tôi chắc người ta cũng kinh lắm. May mà chị ấy dễ tính. Tôi đem cho chị ấy cái mũ bảo hiểm rồi bảo: Đi xe máy ở VN phê lắm (Going by motorbike in Vietnam's very interesting). Thế là chuyến du lịch bắt đầu. Và chúng tôi ra bờ hồ. Đời lại tiếp tục không như mơ. Đến Bờ Hồ tôi định kể cho chị ấy nghe chuyện vua Lê Lợi trả kiếm thì tự nhiên bao nhiêu thứ tôi học được trước đó bay đâu mất. Tôi ú ớ, nói năng loạn xạ hết cả lên. Cái gì mà có một ông vua, có cái kiếm, có một con rùa... Chị người Đức cũng hơi sốt ruột hỏi lại: "Did he kill the turtle?" (Thế ông vua giết con rùa à?) =)). Tai hại quá đi. Sau đó tôi phải giở sổ ra, từ tốn đọc lại truyền thuyết Hồ Gươm cho chị ấy. Chỗ nào không hiểu tôi chỉ vào sổ để chị ấy đọc. Về sau, mọi thứ thuận tiện hơn. Nhưng nói tóm lại những thứ tôi chuẩn bị để nói chả nói được bao nhiêu. Cái tôi nói được nhiều nhất là khi chị em ngồi trà đá, tôi kể về tôi, hỏi về chị ấy. Bây giờ kể đến chuyện ăn nhé. Sau khi thăm thú chùa Láng, tôi dẫn chị ấy vào một quán ốc trên đường Chùa Láng. Mọi chuyện bình thường thì tự nhiên khi người ta mang ra 2 bát ốc luộc thì chị người Đức dựng hết tóc tai lên rất sửng sốt, mắt tròn xoe chị ấy kêu liên hồi "No, no, no, no...". Hóa ra là chị ấy chưa bao giờ ăn cái món này trước đó. Tôi cố thuyết phục mãi chị ấy mới nếm con thứ nhất. Ù ôi, sau khi xong con thứ nhất chị ấy mới hoàn hồn và khen ngon. Thế là hôm đó chị ấy chén cũng không kém cạnh mấy :)). Chúng tôi đi lòng vòng như thế, một cảm giác rất yên bình và cảm thấy người đang đi cùng mình rất thân quen dù mới gặp nhau nửa ngày. Ở Hà Nội, có những thứ nếu vội vàng quá chúng ta không thể nào biết được nó hay ho, đẹp như thế nào. Chẳng hạn như khi tôi đi thăm chùa Láng vậy, bình thường mỗi lần đi qua đó tôi thấy một hội đá cầu, nhảy dây loạn xạ cả lên, rồi thì người trà đá, người thuốc lào râm ran 1 góc. Nhưng hôm nay, khi bước vào phía trong. Ghé thăm một cái ao tí xíu, lặng lẽ ở đó chỉ có những cô cậu sinh viên với những cuốn giáo trình đang miệt mài ôn thi, tôi mới thấy được cái bình yên của Hà Nội. Ở đó dường như là một thế giới khác, như là một góc của quê hương được người ta giấu ở trong lòng Hà Nội.
su tich vua le loi tra kiem rua
Sự tích hồ Gươm

5. Những chuyến đi tiếp theo...

Tôi vẫy chào chị rồi đi về. Chị ấy hẹn tôi 2 năm nữa sẽ quay lại Việt Nam và cùng tôi đi tiếp 1 chuyến lòng vòng như vậy nữa. Chị ấy vui lắm. Tôi cũng vui. Xe cộ thì vẫn tấp nập và tôi thấy hóa ra cuộc sống này đáng yêu hơn ta tưởng. Khi tôi thực hiện dẫn tour này, tôi đang khá căng thẳng với công việc, với thu nhập (vì tôi tự lập). Nhiều khi chỉ muốn vứt bỏ tất cả không nghĩ ngợi gì nhưng không thể. Chuyến đi tour như vậy khiến tôi thấy mình thanh thản hơn, một ngày tôi quên đi những mệt nhọc đang mang để thấy vui vẻ hơn, yêu đời hơn. Đời đó mà, có nhiều điều đáng yêu như vậy tội gì mà phải nhăn nhó nhỉ? Những tuần sau, tôi đi 2, 3 tour một tuần. Dần dần tôi thấy mình tự tin hơn. Mỗi lần đi tour về tôi thấy mình có nhiều động lực để học tiếng Anh hơn, học ngữ âm, học đọc, nói cho diễn cảm. Về sau tôi thấy mình tiến bộ lên nhiều. Người ta nói học phải đi đôi với hành mới tiến bộ được, quả là vậy. Và đặc biệt khi bạn học một ngôn ngữ. Nói nhiều chính là cách tốt nhất để bạn tiến bộ. Hẳn đó là một mùa hè đáng nhớ của tôi. Hà Nội sau cùng không phải là những hào nhoáng, tấp nập mà người ta thường thấy. Hà Nội rất có tình và rất bình yên. Tôi thích một thành phố như thế, một thành phố gói trong mình những hoài niệm xưa cũ mà nếu con người vô tình sẽ không thể thấy.

6. Từ ấy

Tôi đang thực hiện một dự án có tên là 1st Hanoi. Nguyên do thành lập dự án này chính là từ những ngày tôi làm free tour guide ấy, tôi mới biết được người nước ngoài sang Hà Nội khổ sở thế nào. Tôi không cam lòng. Thực sự nếu bạn làm quen với 1 người nước ngoài và giới thiệu với họ về đất nước của chúng ta, bạn mới thấy được mình rất tự hào về đất nước, mình rất yêu đất nước này. Và bạn cũng thấy yêu mến những người khác xứ ấy. Yêu mến và rất khó chịu nếu có điều gì đó làm họ nghĩ khác về Việt Nam mình. Tôi cũng vậy. Cho nên đầu năm 4 này tôi triển khai 1st Hanoi, tôi muốn du khách lần đầu đến Hà Nội có được những hướng dẫn hữu ích, sứ mệnh của chúng tôi là "Không để lần đầu tiên du khách đến với Hà Nội cũng là lần cuối cùng". Về việc học tiếng Anh. Tôi thấy nếu chúng ta thực sự trải nghiệm tiếng Anh thì hiệu quả sẽ rất cao. Một phần là những trải nghiệm của tôi. Thế đấy, nếu bạn vẫn còn trẻ tôi nghĩ có 1 điều tôi có thể chia sẻ với bạn đấy là hãy dám làm đi. Làm đi rồi bạn sẽ biết mình trưởng thành như thế nào. Còn nếu bạn vẫn sợ, vẫn ngồi yên 1 chỗ, những thứ tốt đẹp sẽ trôi qua. Cả tuổi trẻ nữa, nó cũng hờ hững trôi qua.

- Thằng Sơn Đoàn -

1. Cho đến khi con tìm thấy một ước mơ, cuộc đời con mới thực sự có ý nghĩa

co uoc mo cuoc song moi co y nghia
Ước mơ của cuộc đời

Con có để ý rằng xung quanh con có những người không cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống của mình không? Đó là bởi vì họ chỉ biết nghĩ đến những thứ nhỏ nhặt cho nên trong mắt họ cuộc sống này thật lộn xộn. Sống là để chết đi ư? Con không muốn thế đúng không? Nhưng con sẽ chứng kiến có những cuộc đời chỉ là những ngày nối tiếp ngày cho đến khi con người không còn sức để tồn tại nữa, họ sẽ ra đi như phù du. Nghe cha, sống là một cuộc hành trình. Con hãy nhớ rằng mỗi người đều có một vùng đất tuyệt vời đang chờ họ đặt chân đến. Họ sẽ chỉ hạnh phúc khi họ đến đó. Vùng đất đó chính là nơi ước mơ của con sẽ dẫn đến. Hãy nhớ con sẽ sống để bước đi. Và hãy tìm cho mình một ước mơ mà con sẵn sàng đánh đổi sự yên bình để theo đuổi. Vì con là một người đàn ông nên hãy kiên trường với khó khăn. Chính như thế là con đang không để cuộc đời mình trôi đi vô nghĩa.

2. Không bao giờ con được tự hào về những điều không phải do con nỗ lực để có được

Khong tu hao ve nhung gi khong phai cua minh
Tự hào về nỗ lực của mình

Cảm giác khi nghe được một lời khen, khi nhìn thấy một ánh mắt ngưỡng mộ là điều cám dỗ con người. Vậy nên có nhiều người không ngại khoe ra những thứ họ có, chỉ vì họ muốn tận hưởng cảm giác ấy. Nhưng con hãy nhìn cho rõ bởi trong số những thứ họ đang tự hào, chỉ có số ít (hoặc không có gì cả) đến từ sự cố gắng của họ. Những thứ còn lại sinh ra họ đã có sẵn hoặc do may mắn họ có được. Những thứ đó liệu có đáng để khoe khoang không con nhỉ? Chắc chắn là không rồi. Vì may mắn hay ngẫu nhiên là một món quà. Hãy cảm ơn và chia sẻ nếu con nhận được nhé, chứ đừng khoe khoang vì trong mắt người khác, ngoài sự ghen ghét và sự coi khinh ra, con sẽ không có được gì cả. Điều để con đáng tự hào là những thứ cho dù bé nhỏ nhưng là do nỗ lực của con. Con đừng chỉ nhìn nó như một đồ vật con cầm trong tay. Hãy nhìn nó như là minh chứng cho mồ hôi, sức lực con đã đổ để làm được những điều con chưa từng làm trước đó. Đó là niềm tự hào chính đáng con ạ. Mọi người ngưỡng mộ những người dám nỗ lực và họ giả vờ ngưỡng mộ những người chỉ có may mắn. Con chắc không muốn mọi người giả vờ với con đâu.

3. Chỉ có cách con hành động mới làm cho con khác biệt so với mọi người

Hanh dong tao su khac biet
Hành động tạo sự khác biệt

Rồi sẽ có những lúc con so sánh mình với những người xung quanh và nhận ra mình không có những thứ họ đang có. Bởi vì con không được sinh ra trong một gia đình khá giả (vì cha kém cỏi). Bởi vì con không thông minh từ bé. Con cũng chả có năng khiếu gì đặc biệt cả. Con sẽ cảm thấy buồn phiền và cảm thấy mình là một người tầm thường. Nhưng con nên biết rằng kể cả khi con không được như một người bình thường (hãy nhìn vào anh chàng khuyết tật trên phố) thì con vẫn làm được những điều vĩ đại. Nhiều người đã cho con thấy rằng họ thiếu vô số thứ nhưng họ lại làm được vô số thứ hơn người khác. Vậy điều gì tạo nên sự khác biệt con nhỉ? Đó chính là hành động của con. Con không có những lợi thế như những người khác nhưng con có thể tìm cho mình 1 thế mạnh riêng. Khi con nghĩ mình không có gì cả thì con quên mất rằng còn những thứ như quyết tâm, niềm tin, nghị lực, sự kiên định.. Chính những thứ đó mới tạo nên một cuộc đời có nghĩa lý. Và may mắn thay, những thứ như thế ai cũng có trong mình cả, chỉ có điều một số người để chúng bị chìm lấp trong lề lối tầm thường. Con hãy nắm lấy chúng và sử dụng chúng như sức mạnh của con.

(Còn tiếp...)

- Thằng Sơn Đoàn -
Youtube cung cấp một nguồn tài nguyên miễn phí tuyệt vời cho việc học tiếng Anh. Mặc dù vậy, vẫn còn nhiều bạn chưa biết cách khai thác nguồn tài nguyên này. Do vậy, mình đã tổng hợp lại những kênh Youtube giúp học tiếng Anh tốt nhất trong bài viết này để các bạn có thể dễ dàng tham khảo, không phải mất công tìm kiếm. Điểm chung của các chương trình này là thú vị, dễ hiểu, dễ học và sát thực tế.
5 kenh youtube giup ban hoc tieng anh hieu qua
5 kênh Youtube giúp bạn học Tiếng Anh hiệu quả

1. EF podEnglish
Các video trên kênh này được chia thành nhiều playlist với 4 cấp độ, từ beginner đến upper intermediate. Mỗi video có độ dài không quá 5 phút. Hiện tại có gần 60k người đăng ký kênh này. Các chủ đề trong các bài học đa dạng, có thể kể đến như: thời gian, gia đình, mua sắm, trường học, thời tiết, phim ảnh,...

2. engVid.com
Đây là một trong những chương trình yêu thích của Ki. Chương trình này hiện nay có hơn 685 videos, chia thành 3 cấp độ (Beginner – Intermediate –Advanced), phân loại thành 14 chủ đề như: Tiếng Anh thương mại, luyện nói, ngữ pháp, từ lóng, …được giảng dạy bởi 10 giảng viên khác nhau. Mỗi người một màu sắc và phong cách riêng, rất thú vị! Mặc dù các video này được upload trên Youtube nhưng bạn có thể học trực tiếp trên website engVid.com với giao diện đẹp hơn. Ngoài ra, điểm đặc biệt là sau khi kết thúc mỗi bài học sẽ có một phần kiểm tra mức độ tiếp thu và lượng kiến thức bạn học được.

3. Mister Duncan In England
Chương trình được thực hiện bởi Mr. Duncan James, một giảng viên tiếng Anh đến từ Anh quốc. Đây là một trong những chương trình học tiếng Anh được phổ biến rộng rãi nhất (ở Việt Nam nói riêng và trên thế giới nói chung). Tại Việt Nam, chương trình này xuất hiện ở hầu hết các trang web học tiếng Anh miễn phí. Tính đến thời điểm này, đã có hơn 270k người đăng ký kênh này. Kênh này có hơn 80 bài học được thiết kế theo từng chủ đề nhỏ như Hello/Goodbye, Happy/Sad, Health/Exercise,... được trình bày rất dí dỏm bởi Mr. Duncan và nhiều video khác.

4. Learn English with Jennifer
Hiện tại kênh này có hơn 230k người đăng ký. Cùng với Mister Duncan, đây là trang học tiếng Anh có nhiều lượt đăng ký nhất trên Youtube. Chương trình cung cấp chuỗi bài học đa dạng như ngữ pháp cơ bản, phát âm, từ lóng, tiếng Anh giao tiếp… Bài học được trình bày rất rõ ràng và dễ nắm bắt.

5. EnglishCafeDotCom
Kênh này có hơn 7k7 người đăng ký (subscribers). Kênh này có sự tham gia của Jennifer (đến từ chương trình Learn English with Jennifer) cùng với Jim. Mặc dù không được biết đến nhiều, các bài học ở kênh này cũng khá đa dạng, bao gồm: Tiếng Anh giao tiếp công sở, Tiếng Anh dùng trong kinh doanh, phát âm tiếng Anh, nói tiếng Anh giọng Mỹ, các bài học ngữ pháp bằng tiếng Anh,...


Bên trên là danh sách những kênh Video miễn phí rất hay giúp bạn học tiếng Anh trên Youtube. Không thể nói rằng chương trình nào hay hơn, hiệu quả hơn chương trình nào. Với Ki, yếu tố NGƯỜI HỌC vẫn là quan trọng nhất. Danh sách trên nhằm giúp các bạn có nhiều sự lựa chọn. Tuy nhiên, bạn chỉ nên chọn 1 chương trình mà bạn thấy rằng phù hợp nhất và kiên trì học theo.

CHỌN 1 CHƯƠNG TRÌNH VÀ HỌC TỚI NƠI TỚI CHỐN NHÉ!

- Kiara with love -
Youtube cung cấp một nguồn tài nguyên miễn phí tuyệt vời cho việc học tiếng Anh. Mặc dù vậy, vẫn còn nhiều bạn chưa biết cách khai thác nguồn tài nguyên này. Do vậy, mình đã tổng hợp lại những kênh Youtube giúp học tiếng Anh tốt nhất trong bài viết này để các bạn có thể dễ dàng tham khảo, không phải mất công tìm kiếm. Điểm chung của các chương trình này là thú vị, dễ hiểu, dễ học và sát thực tế.
5 kenh youtube giup ban hoc tieng anh hieu qua
5 kênh Youtube giúp bạn học Tiếng Anh hiệu quả

1. EF podEnglish
Các video trên kênh này được chia thành nhiều playlist với 4 cấp độ, từ beginner đến upper intermediate. Mỗi video có độ dài không quá 5 phút. Hiện tại có gần 60k người đăng ký kênh này. Các chủ đề trong các bài học đa dạng, có thể kể đến như: thời gian, gia đình, mua sắm, trường học, thời tiết, phim ảnh,...

2. engVid.com
Đây là một trong những chương trình yêu thích của Ki. Chương trình này hiện nay có hơn 685 videos, chia thành 3 cấp độ (Beginner – Intermediate –Advanced), phân loại thành 14 chủ đề như: Tiếng Anh thương mại, luyện nói, ngữ pháp, từ lóng, …được giảng dạy bởi 10 giảng viên khác nhau. Mỗi người một màu sắc và phong cách riêng, rất thú vị! Mặc dù các video này được upload trên Youtube nhưng bạn có thể học trực tiếp trên website engVid.com với giao diện đẹp hơn. Ngoài ra, điểm đặc biệt là sau khi kết thúc mỗi bài học sẽ có một phần kiểm tra mức độ tiếp thu và lượng kiến thức bạn học được.

3. Mister Duncan In England
Chương trình được thực hiện bởi Mr. Duncan James, một giảng viên tiếng Anh đến từ Anh quốc. Đây là một trong những chương trình học tiếng Anh được phổ biến rộng rãi nhất (ở Việt Nam nói riêng và trên thế giới nói chung). Tại Việt Nam, chương trình này xuất hiện ở hầu hết các trang web học tiếng Anh miễn phí. Tính đến thời điểm này, đã có hơn 270k người đăng ký kênh này. Kênh này có hơn 80 bài học được thiết kế theo từng chủ đề nhỏ như Hello/Goodbye, Happy/Sad, Health/Exercise,... được trình bày rất dí dỏm bởi Mr. Duncan và nhiều video khác.

4. Learn English with Jennifer
Hiện tại kênh này có hơn 230k người đăng ký. Cùng với Mister Duncan, đây là trang học tiếng Anh có nhiều lượt đăng ký nhất trên Youtube. Chương trình cung cấp chuỗi bài học đa dạng như ngữ pháp cơ bản, phát âm, từ lóng, tiếng Anh giao tiếp… Bài học được trình bày rất rõ ràng và dễ nắm bắt.

5. EnglishCafeDotCom
Kênh này có hơn 7k7 người đăng ký (subscribers). Kênh này có sự tham gia của Jennifer (đến từ chương trình Learn English with Jennifer) cùng với Jim. Mặc dù không được biết đến nhiều, các bài học ở kênh này cũng khá đa dạng, bao gồm: Tiếng Anh giao tiếp công sở, Tiếng Anh dùng trong kinh doanh, phát âm tiếng Anh, nói tiếng Anh giọng Mỹ, các bài học ngữ pháp bằng tiếng Anh,...


Bên trên là danh sách những kênh Video miễn phí rất hay giúp bạn học tiếng Anh trên Youtube. Không thể nói rằng chương trình nào hay hơn, hiệu quả hơn chương trình nào. Với Ki, yếu tố NGƯỜI HỌC vẫn là quan trọng nhất. Danh sách trên nhằm giúp các bạn có nhiều sự lựa chọn. Tuy nhiên, bạn chỉ nên chọn 1 chương trình mà bạn thấy rằng phù hợp nhất và kiên trì học theo.

CHỌN 1 CHƯƠNG TRÌNH VÀ HỌC TỚI NƠI TỚI CHỐN NHÉ!

- Kiara with love -
Câu chuyện khởi nghiệp của tôi có lẽ nên bắt đầu bằng một buổi tối tháng mười cách đây hai năm. Tôi lúc đó là một cậu sinh viên năm ba. Dưới ánh vàng mờ mờ của những ngọn đèn cao áp trong ký túc xá, tôi cùng anh bạn thân kể cho nhau nghe những câu chuyện. Ly trà đá sóng sánh, xung quanh là tiếng ghi ta, tiếng hát. Một không khí rất đặc trưng của sinh viên. Bạn tôi kể hắn ta đang đi làm cho một trung tâm tiếng Anh. Đi làm mấy tháng rồi mà chẳng có lương, hắn cũng không cần nhưng quan trọng hơn là trung tâm hoạt động không hiệu quả, một thời gian dài chẳng mở được một lớp nào. Hắn bảo thực sự chỗ ấy rất cần một người có thể mang đến sự thay đổi để vượt qua cái kỳ trầm lắng này. Tôi đặt ly trà đang nhấp trên môi xuống bàn, ánh mắt đăm chiêu nghĩ ngợi... Thực sự, tôi đã có những ngày tháng sinh viên khó quên. Và đặc biệt, kể từ khi tôi bảo với cha mẹ tôi về ý định tự kiếm tiền nuôi thân của mình, tôi thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi đã đi đến nhiều nơi, gặp nhiều người, lắng nghe nhiều câu chuyện, vượt qua những khó khăn. Tôi muốn làm được điều gì đó cho mọi người, dù ít dù nhiều. Nhưng người ta thường bảo tuổi trẻ có một cái ngông rất ngông. Có nhiều người định nghĩa đó là sự nông nổi của những con người thiếu trải nghiệm, cũng có thể đó là bản lĩnh của tuổi trẻ. Đối với tôi, cái ngông rất ngông ấy là khi người ta không sống vì những thứ thực dụng nữa mà dám dấn thân mình vì những điều mà người ta thấy thích thú. Tôi ngông lắm. Ấy vậy cho nên, khi nghe bạn tôi nói đến đó, mặt tôi đã nóng bừng và trong tận tâm can có gì đó thôi thúc tôi. Tôi nói bằng giọng run run, háo hức: "Ngày mai mi dẫn tau đến đó nhé!". Đêm đó tôi mất ngủ. Trăng mùa thu sáng dìu dịu. Tôi đứng ngoài hành lang tầng 4 ký túc nghĩ ngợi. Tôi thấy một con đường màu xanh sẽ dẫn mình đi. Và cuộc gặp gỡ đầu tiên...
con duong mau xanh
Con đường màu xanh

Tối hôm sau, bạn tôi đèo tôi bằng chiếc xe đạp qua trung tâm. Những cành hoa sữa cuối cùng còn sót lại trên đường Phương Mai tỏa mùi thơm thoang thoảng. Con đường từ ký túc xá đến đó đi xe đạp mất khoảng 45 phút. Tôi chợt nghĩ sau này nó sẽ trở thành lộ trình thân quen của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gặp chị. Chị ngồi sẵn chờ tôi trong một phòng học. Trước mặt tôi là một cô gái với khuôn mặt khả ái, mái tóc chấm ngang vai và nụ cười dễ mến. Chị ấy là giám đốc ở đây và là người theo như kế hoạch tôi phải "chiến đấu" trong buổi tối nay. Tôi cố bấm tay và bắt đầu bài thuyết giảng của mình. Nếu có hình ảnh nào để so sánh về tôi lúc ấy có lẽ tôi sẽ chọn một con khủng long. Tôi nhấn giọng, nói như đổ mọi tội lỗi lên người đối diện với tôi. Tôi có thể chọn một cách khác tốt hơn nhưng tôi muốn chị ấy thấy sự quyết liệt trong con người tôi. Quyết liệt và hung hăng. Lạnh lùng và cứng rắn. Đối với tôi để thể hiện vai trò một kẻ dạy đời như lúc đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa người tôi đang nói chuyện cùng lớn hơn tôi đến 6 tuổi. Với chị ấy, cuộc nói chuyện đang diễn ra có lẽ thật khủng khiếp, thật quá sức chịu đựng. Tôi để ý thấy có những lúc chị ấy không biết nói gì khi tôi hỏi. Tôi như đang dồn một người vào góc tường. Nhưng... đó là cách tốt để tôi khiến cho vai trò của mình lớn lên. Sau cùng tôi bảo: "Một năm nữa em hứa với chị sẽ thay đổi được tình hình của trung tâm. Em cam kết như vậy.". Nhưng với một điều kiện là chị phải cho em làm quản lý, ở đây sẽ không có ai có quyền lớn hơn em ngoài chị. Có như thế em mới có thể làm được những việc để trung tâm có thể tốt lên. Chị gật đầu. Cái gật đầu đánh dấu một con đường mới, con đường màu xanh như tôi đã nghĩ đến. Và con đường màu xanh ấy bắt đầu bằng một lời hứa. Trên đường quay trở về, đi qua những con phố đã vắng người hơn. Những ngọn đèn đường dịu dàng chiếu soi qua tán lá để lại trên vai người qua đường những vết sáng lung linh. Tôi hít làn gió mùa thu êm êm và suy nghĩ về quyết định của tôi. Cái quyết định dường như thật chóng vánh. Trước khi đến trung tâm nói chuyện, tôi đã xin nghỉ việc ở nơi tôi đang làm thêm. Sơn có phải là một chàng trai dại dột sao anh ta cứ mãi chạy theo những cuộc hành trình tất bật, từ chối sự bình yên và cuộc sống ổn định vậy nhỉ? Tôi tự lập lâu rồi. Gia đình tôi khó khăn nên tôi không muốn mình làm cho bố mẹ thêm phần vất vả. Ngày tháng ấy tôi đang làm thêm cho một công ty tin học, lương tháng 3 triệu cũng đủ cho ăn uống, sinh hoạt, chi tiêu, thỉnh thoảng tôi cũng gửi về nhà một ít. Từ buổi tối hôm trước khi nghe câu chuyện của bạn, tôi chẳng còn thiết tha gì với nó nữa. Tôi muốn đi con đường ấy, cái con đường tôi sẽ phải đánh đổi rất nhiều, trong đó có cả khoản thu nhập ổn định hàng tháng. Tôi quyết định nghỉ việc và tôi vạch cho mình một kế hoạch kiếm sống mới. Biết rằng sẽ vất vả hơn nhiều so với trước nhưng tôi vẫn tin rằng tuổi trẻ này của mình còn làm được hơn thế nữa. Tôi sẽ cố gắng cho tôi, cho tuổi trẻ này. Bắt đầu những chuỗi ngày thử thách để vực dậy một hình hài đang xuống cấp quả thật là điều không dễ gì. Và đặc biệt là với tôi, với những người bạn làm cùng tôi. Có những ngày liên tôi thức trắng chỉ để nghĩ. Có những khi quên ăn và thói quen sinh hoạt của tôi chuyển thành ăn trưa lúc 2h chiều, ăn tối lúc 10h đêm. Mọi thứ đang khó khăn nên nỗ lực cũng phải gấp nhiều lần bình thường. Tôi hiểu điều đó. Những ngày như vậy, giờ phút tôi thảnh thơi nhất có lẽ là khi đứng chờ nước chảy đầy xô để xách từ sân lên phòng tầng 4 tắm vì phòng hết nước. Tranh thủ chờ đợi tôi đi dạo quanh sân ký túc. Những ngày như vậy thật ra tôi thấy vui. Đơn giản bởi vì như thế là tôi được sống hết mình. Tôi làm được nhiều việc để thấy mình có ích và quan trọng hơn cả, tôi đang sống vì một mục tiêu. Nó như là một ánh sao luôn treo lơ lửng trước mặt tôi. Tôi nhìn về nó và thấy mình phải làm nhiều hơn nữa. Tôi cũng gặp những người bạn, hiểu họ thêm. Tất cả chúng tôi cùng gắn bó để sống cho tuổi trẻ. Tuy khó khăn nhưng ai cũng trần đầy lạc quan và son sắt một niềm tin. Quá trình tôi vực dậy trung tâm là cả một quá trình tôi học hỏi rất nhiều thứ. Và tôi biết rằng những gì tôi được học trước đó cần một cái phễu để lọc trước khi tạo được thành quả. Cái phễu đó mang tên "thực tế". Ai lần đầu tiên đi làm chắc chắn sẽ hiểu so với lý thuyết ở trường đại học, thực tế là một bầu trời khác. Đó là một ngôi trường khác với những môn thi mới mà chúng ta phải học và chắc chắn phải qua nếu không muốn ngã quỵ. Chúng tôi đã từng chứng kiến những chủ nợ kéo đến đập phá, xé sách vở, dùng hết lời lẽ cay nghiệt để hăm dọa. Có những khi cả lũ phải ra đường khi chủ nhà thay ổ khóa mới vì đến tháng chưa nộp đủ tiền nhà. Lễ tân của chúng tôi lúc ấy còn phải học thêm một kỹ năng mới, đó là làm sao để trả lời người đến đòi nợ cho êm đẹp. Những lúc như vậy thường thì chị giám đốc sẽ trốn đi đâu đó. Chúng tôi cùng nhau ở lại đó van nài người ta cho mình thêm ít ngày để xoay sở. Có khi mỗi đứa phải góp nhau tiền trăm nghìn để trả nợ. Nhưng chúng tôi vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ dừng lại. Bởi vì niềm tin ấy quá lớn để có thể xoay đổi. Tôi lúc đó vẫn đi học buổi sáng, buổi chiều đến tối đến trung tâm làm việc. Khoản thu nhập hàng tháng tôi kiếm được từ việc thiết kế web thuê cho khách. Nhưng đến những ngày cuối học kỳ 1, tôi dường như không tìm cho mình một lối thoát. Trường tôi quy định, muốn đăng ký học kỳ tiếp theo sinh viên phải hoàn thành trước học phí kỳ vừa rồi. Tôi kiếm ra đâu 3 triệu bây giờ nhỉ? Nghĩ mãi chẳng ra một ý tưởng nào khả thi. Cuối cùng tôi nghĩ đến việc bỏ học. Tôi thích học. Năm ba được tiếp xúc với những môn chuyên ngành, tôi như say mê phát điên lên với những địa hạt mới. Tôi đọc rất nhiều, tìm hiểu rất nhiều không phải vì đó là điều bắt buộc mà là vì tôi thấy yêu thích những thứ ấy. Chúng mang đến cho tôi cái nhìn mới. Thành thử ra khi nghĩ đến việc phải bỏ học tôi đau lòng lắm. Lúc đó tôi nghĩ mình không còn cách nào khác nữa. Bạn bè tôi chắc cũng không có nhiều tiền đến vậy. Gia đình tôi, khi tôi nghĩ đến số tiền tôi không sao gạt khỏi đầu óc mình cảnh mẹ tôi chạy vạy vay mượn, cảnh cha tôi lúc đó với đôi chân đang đau cũng không yên lòng. Tôi không nói cho ai biết cả vì tôi nghĩ đã đến tuổi tôi phải tự lo cho mình. Tôi không muốn vì tôi mà cha mẹ ở nhà lại lo lắng, lại vất vả. Với lại 2 em tôi cũng đang đi học, chắc hẳn cha mẹ tôi chưa lúc nào yên lòng. Tôi đã hạ quyết tâm. Nhiều đêm cứ thế khóc một mình vì thấy tiếc quá nhưng chẳng biết làm sao cả. Tôi sẽ đi con đường tôi đang đi và hẹn đại học một ngày xa xăm tôi sẽ quay lại. Nhưng rồi bạn tôi biết chuyện. Chính hắn là người thuyết phục tôi để tôi nhận số tiền hắn cho tôi mượn. Cuối cùng tôi nhận. Tôi cũng tự hứa với mình sẽ cố gắng thật nhiều nữa để không phụ lòng tốt của hắn ngày hôm đó. ... Công việc tại trung tâm bận rộn và đầy áp lực nhưng ở đó, mọi người sống đúng bản chất của mình. Tôi những tưởng sẽ không bao giờ hòa vào cái sự "bựa vô đối" của chị giám đốc và những bạn khác nhưng rồi chính tôi cũng thấy mình không phải là ai khác ngoài họ. Tôi thấy chúng tôi giống như một gia đình, tràn đầy niềm vui, tràn đầy năng lượng làm việc. Có đôi khi tôi quát bạn tôi vì sự chậm trễ, một lúc sau chúng tôi lại cười như đá đỗ cùng nhau trong những câu chuyện phiếm. Chúng tôi chia nhau những giờ phút ướt át dưới cơn mưa, hay cái mát lạnh của gió hồ Tây, sự tĩnh mịch của phố xá về sáng. Có những tình yêu đã nảy nở và có những kỷ niệm sẽ mãi mãi được khắc ghi. Nhưng sự cố gắng nhiều khi chưa đủ, làm kinh doanh cần con mắt tỉnh táo và đầu óc chiến lược. Chính trong những ngày tháng ấy tôi biết rõ hơn giới hạn của mình. Kinh doanh chắc chắn không phải là một trò chơi may rủi hay là những sự nỗ lực không định hướng. Tôi đã áp dụng rất nhiều cách nhưng kết quả thu được không phải lúc nào cũng khiến cho tôi có thể nở một nụ cười. Nhiều người đã rời bỏ con đường màu xanh ấy và đôi khi tôi thấy mình dường như đuối sức. Và những lúc như thế, điều cho tôi sức mạnh trở lại là những lời động viên từ những người xung quanh. Đến tháng tư năm 2013, chúng tôi mới thấy những dấu hiệu đầu tiên của sự khởi sắc. Đó vừa là kết quả của việc chúng tôi phát triển một khóa học mới khác biệt hơn nhưng cũng là do thị trường vào hè sôi động hơn dạo trước. Những dấu hiệu ấy dần dần lớn lên và chúng tôi vui mừng thấy hiệu quả kinh doanh tăng dần lên. Đến một hôm khi tôi nhìn vào báo cáo tài chính tôi như muốn nhảy cẩng lên. Lần đầu tiên kể từ khi tôi đến đây lợi nhuận dương. Dù không nhiều nhưng nó chứng tỏ rằng những gì chúng ta bỏ ra đã thu lại. Tay tôi run run. Dương đó, dương tức là chúng tôi đã không tin nhầm, chúng tôi đã không để những ngày qua vô ích. Tôi vui mừng hết đỗi và liên tục khoe với mọi người ở trung tâm. Hè năm đó, dấu dương trong báo cáo lợi nhuận lớn dần, lớn dần. Chúng tôi cho phép mình thở phảo. Chị giám đốc lúc đó có lẽ là người vui nhất bởi vì đối với chị. Đó không chỉ là sự tăng trưởng của kinh doanh mà đó còn là khi đứa con của chị - trung tâm này có nhiều học viên hơn. Lúc ấy chị thực sự được làm giáo dục, được mang giá trị theo cách của chị. Người vui mừng thứ hai là tôi bởi một điều rất đơn giản: TÔI ĐÃ HOÀN THÀNH LỜI HỨA.
hoan thanh loi hua
Hoàn thành lời hứa

Tôi thường tự nhủ rằng tuổi trẻ không có gì để mất, hãy sống hết mình đi, cho dù thất bại đi chăng nữa thì chúng ta vẫn nhận được nhiều thứ hơn những gì chúng ta bỏ ra. Vậy suy cho cùng trong mọi tình huống chúng ta sẽ lãi. Có những khi tôi nghĩ mình sẽ không làm được, nhưng tôi trấn an mình rằng sau khi thời hạn của lời hứa qua đi mà vẫn không hoàn thành được lời hứa, mày vẫn còn có thể xin gia hạn thêm, chỉ cần đừng từ bỏ hi vọng, đừng bỏ cuộc một cách dễ dàng là được. Suy nghĩ đó giúp tôi bản lĩnh hơn. ... Suốt những tháng hè, trung tâm luôn nhộn nhịp học viên. Lợi nhuận có khi đến hơn 100 triệu 1 tháng. Nhưng đến cuối mùa hè, chuyện không lường trước xảy ra liên quan đến hoạt động tài chính của trung tâm. Tôi như thỏa thuận ban đầu sẽ có quyền quyết định mọi vấn đề liên quan đến hoạt động của trung tâm nhưng có một mảng tôi không thể điều khiển được là tài chính. Lợi nhuận của mỗi tháng chúng tôi đều gửi lại cho giám đốc. Quản trị tài chính không phải là một việc dễ, trong kinh doanh tài chính như là mạch máu của doanh nghiệp. Tôi lúc đó cũng không hiểu nhiều về nó vì bản thân tôi là một người cực kỳ ghét làm việc với những con số. Và vấn đề nãy sinh từ đó. Đến những tháng cuối mùa hè, bước sang năm học mới (tháng 9, tháng 10) khi nhu cầu học tiếng Anh đã giảm mạnh và các trung tâm tiếng Anh đã bắt đầu lo đến chuyện dùng tiền để cầm chừng. Khi tôi đề cập đến vấn đề này mới tá hỏa khi nghe giám đốc bảo hiện tại đã không còn tiền. Lúc đó tôi như bị choáng vì với lợi nhuận những tháng hè trung tâm chắc chắn đã có một khoản tiền dự trữ đủ lớn. Đó là lần đầu tiên tôi thấy niềm tin của mình thực sự bị chấn động. Nhưng đó chẳng phải là điều thấm thía gì so với sự bất bình của tôi về cách hành xử của một người lãnh đạo. Thời điểm ấy, chị giám đốc gặp vấn đề với người yêu, hai người chia tay. Suy sụp là điều dễ hiểu đối với bất kỳ người phụ nữ nào khi một mối tình tan vỡ. Nhưng để cuộc sống của mình bị nhấn chìm thì thật khó chấp nhận. Giám đốc lúc ấy chẳng còn tha thiết với hoạt động của trung tâm nữa. Chị ấy còn phụ trách một lớp học và liên tục cho lớp nghỉ làm chúng tôi rất khó xử. Chúng tôi dường như đứng giữa hai đầu cầu: một là học viên đang cảm thấy khó chịu vì giáo viên hay cho nghỉ, những giáo viên khác thiếu nhiệt tình vì bị chậm lương, một là giám đốc, người mà chúng tôi cần sự nghiêm túc và sự quan tâm đến hoạt động kinh doanh. Tôi có thể quyết định nhiều việc thay chị ấy nhưng có những việc bắt buộc cần chị ấy chung sức. Tư thế ấy thật lưng chừng. Những ngày ấy chị giám đốc thường tắt điện thoại, khóa facebook và tìm đến sự an ủi của tôn giáo. Có lẽ chị ấy thấy mình không còn sức lực để đối diện với mọi thứ nhưng chị ấy cũng không rõ ràng chuyển giao cho ai. Lần thứ hai trung tâm lại âm u như bầu trời trước cơn mưa. Tôi buồn không phải bởi những khó khăn chúng tôi sắp đối diện mà là sự mâu thuẫn giữa những người bạn với giám đốc. Những khó khăn đã từng trải qua mang cho chúng tôi sức mạnh và cam đảm lớn để chúng tôi tiếp tục nỗ lực nhưng thứ quan trọng nhất dường như không còn. Đó chính là động lực để mọi người cùng động cam cộng khổ. Mọi người nói với tôi rằng sau tất cả những nỗ lực vì một người lại đỗ xuống sông xuống bể thì thật sự khó chấp nhận và thật khó để tìm lý do cho sự tiếp tục. Chúng tôi mất đi sự lạc quan, sự tin tưởng và một niềm tin. Nếu một ngày chúng tôi phải đóng cửa trung tâm thì sao nhỉ? Đó có thể là ngày tôi sẽ uống cho đến khi mê man, uống cho đến khi tôi biết mình đang lơ lửng và nở một nụ cười lạt thếch. Tôi sẽ nhìn lại những ngày qua và tưởng tượng trên tay tôi đang nâng lấy cái xác của con ve đã chết khô. Tôi sẽ mất đi một nửa con người mình nếu chuyện đó xảy ra. Rồi nỗi sợ hãi của tôi lớn dần khi nhiều bạn cùng vào sinh ra tử với tôi trước đó nhắn tin cho tôi muốn từ bỏ. Tôi muốn các bạn ở lại lắm nhưng tôi cũng không muốn níu giữ các bạn nữa. Tôi nghĩ rằng các bạn có những ngôi nhà khác sẽ yêu quý và đánh giá cao các bạn hơn. Hãy đi đi nếu muốn vì tôi không muốn bạn gắn bó thêm vào một thứ sắp sụp đổ nữa. Rồi nhiều người cứ thế ra đi. Cho đến khi chỉ còn tôi và 2 người bạn nữa. Một hôm tôi nhận được tin nhắn của một trong số hai người bạn ấy "Sơn ơi, mình không muốn tiếp tục nữa". Tôi lúc đó đứ đừ người ra và chẳng thể nhắn trả lời lại điều gì. Tôi có thể nói gì đây, không gì cả. Cho dù nói kiểu gì thì như là bị mắc kẹt trong một cái lưới, tôi im lặng. Lần đầu tiên tôi gọi điện về cho mẹ sau 12h đêm. Mẹ tôi đã ngủ và khi bắt máy, mẹ hỏi tôi bằng một giọng hốt hoảng: "Có chuyện chi rứa con?". Tôi im lặng. Tôi thực sự chỉ muốn khóc thôi chứ chẳng còn biết nói gì nữa. Có quá nhiều thứ ập đến như một dòng thác trong đầu tôi lúc đó. Tôi nấc lên và chỉ nói được câu "Con chưa làm được chi cả mẹ ạ" rồi tắt máy. Đêm đó, tầng thượng, dưới bầu trời mênh mông tôi thấy mình thật quá bé nhỏ. Đoàn tàu trong ga rú lên những hồi kèn thúc giục chuyển bánh. Âm thanh đó khiến tôi nhớ da diết những ngày trước khi tôi cháy hết mình. Tôi đã từng có một con tàu tuổi trẻ như vậy nhưng có lẽ nó đã đến lúc phải dừng. Nhưng không thể như vậy được. Tôi ngẩng mặt lên để tìm kiếm lại ánh sao màu xanh của tôi, rồi gục mặt xuống khóc rưng rức lên. Tôi lấy tay đấm liên tục xuống sàn xi măng. Không thể! Tôi nhất quyết không để nỗ lực của tuổi trẻ kết thúc như vậy. Tôi bấm tay, hít đầy lồng ngực. Tôi đã có một quyết định. Tôi lôi điện thoại ra nhắn tin cho 2 người bạn cuối cùng còn ở lại với trung tâm: "Ngày mai, cà phê nhé". Đêm đó tôi không thể ngủ được, tôi nghĩ đến dự định mới của tôi cho tương lai. Con đường màu xanh đêm hôm đấy sáng lung linh trước mắt tôi. Tôi lại có một niềm tin mới thật mãnh liệt. ... Và buổi hẹn diễn ra trong một quán cà phê trên đường Trần Đại Nghĩa. Chúng tôi vẫn mỉm cười sau tất cả. Ánh sáng mờ ảo đổ lên cốc cà phê sóng sánh. Sau tất cả họ là những điều tôi còn giữ được. Tôi nhìn họ mỉm cười như thể những người thủy thủ đã cùng nhau trải qua một cuộc hành trình sóng gió trên đại dương trở về. Có lẽ chúng ta cẫn chưa nghỉ ngơi đúng không? - Chúng ta mua lại trung tâm đi? Tôi hỏi như vậy trong ánh mắt ngạc nhiên của 2 người bạn. - Mua lại nó, chúng ta sẽ chăm sóc nó bằng bàn tay của chúng ta, sẽ một lần nữa làm cho nó sống lại, làm cho nó xanh tươi hơn trước. Các bạn cũng chẳng muốn nỗ lực của chúng ta bị kết liễu đúng không? Cuộc nói chuyện kéo dài với những điều chúng tôi nói về tương lai, nói về những hứa hẹn và nói về tuổi trẻ. Cuối cùng, cái nắm tay minh chứng cho một lần nữa, chúng tôi nuôi hi vọng và quyết tâm cho tuổi trẻ. Cái sự ngông nghênh của tuổi trẻ có lẽ sẽ khó dừng lại, kể cả khi gặp thất bại vì sau mỗi lần phải tìm cách đứng lên, mức độ ngông ấy không giảm, còn tăng hơn. Nhưng ngông một cách khác, vững chãi hơn. Hôm sau, chúng tôi hẹn nói chuyện với chị giám đốc. Mục tiêu của cuộc nói chuyện là để thuyết phục chị ấy bán lại trung tâm cho chúng tôi. Tôi cùng 2 người bạn ngồi lại trong căn phòng lần đầu tiên tôi đến trung tâm 1 năm trước. Tôi nhìn chị, có lẽ lúc đó ngoài sự không vừa lòng với những gì chị ấy làm trong thời gian vừa qua chúng tôi còn một thứ khác gắn kết với chị ấy: sự quý mến. Nếu mọi người hiểu được những thử thách chúng tôi đã trải qua thì sẽ hiểu rằng người ta đôi khi rất khó để ghét nhau cho dù giữa họ dường như đã xảy ra rất nhiều thứ tồi tệ. Chúng tôi không ghét chị ấy. Và có lẽ điều mà chúng tôi dự định làm sẽ giúp chị ấy nhiều hơn. Chúng tôi thuyết phục chị ấy bán lại trung tâm cho 3 đứa. Đó là cách duy nhất có thể giúp chị ấy trong thời điểm này khi mà chị ấy tiến thoái lưỡng nan. Nếu muốn tiếp tục duy trì cũng khó vì đội ngũ nhân sự gần như tan tác và cũng không còn tiền để chạy các kế hoạch. Nếu dừng lại cũng không thể vì các khoản nợ cần phải trả. Chúng tôi phân tích như vậy. Sau cùng, chị gật đầu. Chúng tôi lặng nhìn nhau. Cái gật đầu ấy vừa làm chúng tôi vui nhưng cũng khiến chúng tôi có cảm giác có tội. Chúng tôi thấy mình như là những người cướp đi đứa con của người khác cho dù không phải như vậy. Chúng tôi muốn làm hồi sinh lại đứa trẻ ấy. Một buổi nói chuyện quả thật đầy cảm xúc. Chúng tôi đối diện với con người ấy và biết bao nhiêu kỷ niệm gắn bó ùa về. Thật khó để quên những điều chúng tôi đã cùng nhau trải qua và chị ấy mãi là người chúng tôi ngưỡng mộ, yêu quý.... Một cuộc hành trình mới bắt đầu. Nhưng từ đầu khi quyết định mua lại trung tâm, chúng tôi không có một đồng vốn nào trong tay. Điều duy nhất mà chúng tôi có là một sự quyết tâm. Tôi bảo với hai bạn của tôi, chúng ta không có tiền thì chúng ta sẽ tìm cách để vay mượn. Chỉ cần thực sự quyết tâm thì sợ gì sẽ không tìm thấy lối đi. 2 bạn tôi cũng cùng suy nghĩ như vậy. Và trong điều khoản chuyển nhượng, chúng tôi sẽ mua lại trung tâm với hai khoản phí. Khoản thứ nhất dùng để thành toán các món nợ liên quan đến hoạt động của trung tâm thời điểm đó. Khoản thứ hai là giá trị của trung tâm sẽ trả cho giám đốc sau hai năm. Chúng tôi tính toán sơ qua, khoản đầu tiên cũng gần 150 triệu. Một ngày sau khi hợp đồng chuyển giao được ký, điện thoại tôi liên tục réo rắt và đó là những cuộc điện thoại đến từ các chủ nợ. Họ hẹn chúng tôi một tuần để thanh toán. Một tuần và 150 triệu. Một con số thật sự rất kinh khủng đối với những đứa sinh viên. Với tôi, quyết định mua lại trung tâm tôi vẫn chưa nói với cha mẹ lúc đó. Tôi không muốn họ bất an. Và chắc chắn nhà tôi cũng không có tiền để lo cho tôi nữa. Hai bạn tôi cũng vậy, gia đình không khá giả lại đều mồ côi bố. Chúng tôi chỉ còn cách tự mình đi vay những người có thể vay được. Đó là một tuần khó thở và mệt nhọc. Tôi có lúc quên ăn vì những cuộc hẹn gặp để trình bày nguyện vọng của mình với những người tôi quen. Nhiều lúc đói và mệt nhưng vẫn cố rút điện thoại ra nhắn tin cho 2 người bạn: "Cố lên nha :D". Đó cũng là lời động viên dành cho chính tôi. Sau khi hỏi vay những người bạn, tôi thấy thật khó để có thể vay đủ số tiền lớn như vậy. Sinh viên mà, ai cũng nghèo cả. Tôi nghĩ đến việc vay mượn những người có tiền. Họ là những người tôi quen, đang điều hành doanh nghiệp và có một số là những giảng viên trong khoa tôi. Khi tôi đến gặp người đầu tiên trong số đó, tôi kể lại câu chuyện của mình. Có lẽ nhìn vào tôi lúc ấy, với đầu tóc bơ phờ, da mặt nổi mục và toàn thân hình tỏ vẻ mệt mỏi ra thì điều duy nhất khiến người ta tin tưởng vào quyết tâm của tôi là ánh mắt. Nó như nói lên rằng tôi sẽ không lùi bước, tôi sẽ làm tất cả vì trung tâm, vì con đường tôi lựa chọn. Nhưng bạn biết đấy, có ai có thể tin tưởng được một người sinh viên không phải là họ hàng thân thích. Cho dù họ tin tưởng vào tôi thì họ cũng chưa chắc đã tin vào khả năng trả nợ của tôi khi tôi thể hiện nguyện vọng muốn vay đến con số hàng chục triệu đồng. Như vậy có nghĩa là tôi cần thế chấp. Nhưng tôi có gì trong tay nhỉ? Khi nghĩ đến đây, tôi thấy mình đang là một cậu sinh viên tỉnh lẻ, cưỡi một con xe dream 10 tuổi tôi dành dụm mãi mới mua được. Ngoài ra, tôi chẳng có gì đáng giá cả. Nhưng... tôi không nghĩ mình trắng tay. Tôi đã trải qua một thời sinh viên nỗ lực không ngừng. Tôi chưa bao giờ thôi học hỏi. Người ta bảo sinh viên không chỉ cần kiến thức mà còn cần kỹ năng, kinh nghiệm thực tế nữa. Tôi biết điều đó nên cũng chưa bao giờ ngừng nhắc mình về việc bổ sung và phát triển bản thân. Đó chính là những nỗ lực để tạo nên tài sản của tôi. - Anh cần thế chấp đúng không ạ? Anh có cho em vay không khi em dùng khả năng lao động của mình để thế chấp? Tôi nói với các anh chị tôi gặp như vậy. Cho dù tôi mất tất cả, những gì tôi đã trang bị cho mình sẽ có ích và tôi có thể dùng những thứ đó để đóng góp cho doanh nghiệp. Cho nên tôi lấy khả năng lao động của mình để thế chấp. Nếu trong trường hợp xấu nhất là tôi không trả được nợ, tôi sẽ trở thành nhân viên của những người cho tôi vay trong một khoảng thời gian được thỏa thuận từ trước ứng với số tiền tôi được cho vay. Đó là cách tôi thế chấp. Có những người từ chối những trong số đó có những người gật đầu với tôi. Và có cả khi tôi đăng status lên Facebook vay tiền nữa. Lúc đó tôi biết thật sự rất khó khăn vì ai lại tin tưởng cho một người chỉ biết trên mạng vay tiền. Nhưng khi tôi làm, tôi mới biết tôi còn có 1 thứ khác nữa là sự tin tưởng. Có khá nhiều người chưa gặp tôi một lần ngoài đời đã inbox ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi. Lúc đó tôi chỉ biết cảm ơn. Khi tôi gặp mặt họ để nhận tiền, tôi hỏi họ rằng: "Vì sao lại cho mình mượn tiền khi chưa gặp mình bao giờ?". Câu trả lời của họ khiến cho mình như được tiếp thêm động lực: "Bởi vì những điều bạn đã làm cho mình một sự tin tưởng". Sự tin tưởng, ấy vậy mà người ta bảo có được niềm tin còn hơn 10 lạng vàng. Họ cho tôi biết rằng vì những sự tin tưởng đó, tôi phải cố gắng hơn nữa cho cuộc hành trình này, tôi phải cố gắng hơn nữa cho tuổi trẻ của tôi. Cũng từ đó tôi tự hứa với mình rằng cuộc đời tôi sẽ dành cho mọi người. Tôi sẽ không bao giờ ngừng nghỉ những hành động mang lại giá trị cho xã hội. Bởi vì mọi người đã tin tưởng tôi. Vấn đề tài chính như vậy là tạm ổn dù chúng tôi chỉ còn dư lại một ít tiền để đầu tư. Trong gian nan, chúng tôi gắn bó với nhau hơn và với 3 đứa lúc đó, khó khăn nào cũng không làm chúng tôi xao lòng. Nhưng thời điểm chuyển giao lại trung tâm là vào tháng 12/2013. Vào thời điểm đó, thật sự rất hiếm người đi học tiếng Anh. Giai đoạn cuối kỳ, thi cử bận rộn, thời tiết không thuận lợi lại sắp đến Tết. Vậy nên chúng tôi đóng băng bất lực một thời gian dài. Trong những tháng đấy chúng tôi kiến thiết lại bộ máy, xây dựng lại chương trình học cho hoàn thiện và tìm cách vay mượn để duy trì trung tâm cũng như đầu tư cho những kế hoạch ra Tết. Những ngày như thế tôi thậm chí chỉ ngủ 2 tiếng một ngày. Thời gian còn lại tôi tính toán, xây dựng kế hoạch, nghiên cứu về kinh doanh. Đó cũng là lúc tôi nhận được những lời động viên từ những "chủ nợ" của tôi. Họ biết khó khăn của tôi và hiểu cho tôi. Chắc chắn một điều chúng tôi sẽ không dừng bước khi vừa mới bắt đầu cho dù lúc đó quả thực áp lực chúng tôi gánh trên vai rất lớn. Nếu trước đây là 150 triệu thì chúng tôi phải tiếp tục kiếm thêm 100 triệu cho việc duy trì và để thực hiện những kế hoạch quảng bá mới. Nhưng khi áp lực lớn hơn, sức mạnh nội tâm cũng lớn hơn. Chúng tôi dày dạn hơn, trưởng thành hơn.... Có lẽ nếu trước mọi việc chúng ta nghĩ rằng mình không có gì cả và chúng ta không bắt đầu thì có lẽ sẽ không bao giờ có con đường nào dẫn đến thành công. Sau đợt Tết chúng tôi thực sự bắt đầu lại và đến tháng 4 vừa rồi, trung tâm lập được kỷ lục về số lớp mới mở: 9 lớp với hơn 100 học viên. Đối với một trung tâm quy mô nhỏ và tuổi đời non trẻ, làm được điều đó quả là một điều không hề dễ. Tháng 5, chúng tôi mở được 8 lớp. Nhưng kết quả kinh doanh khả quan không làm chúng tôi vui bằng việc được chứng kiến thành quả từ sự tiến bộ của học viên. Chúng tôi đang làm giáo dục. Khi làm giáo dục người ta vui vì sự trưởng thành của người khác. Chúng tôi cũng như vậy. Nhiều khi cả ba đứa chỉ ngồi ở văn phòng để lắng nghe âm thanh cười nói vui nhộn từ các phòng học và sung sướng. Trong 3 đứa lúc đó một niềm hạnh phúc lan tỏa. Một màu xanh mạnh mẽ lan tỏa.... Chúng tôi vui vì trung tâm của chúng tôi, E. không chỉ là một nơi để học, đó còn là 1 mái nhà của những niềm vui, của niềm đam mê và trải nghiệm tuổi trẻ. Sắp tới sẽ còn nhiều thứ phải làm nhưng chúng tôi sẽ luôn tin tưởng và sẽ không ngừng nghỉ một phút giây nào. Câu chuyện này có vẻ còn sẽ dài mãi. Bởi vì tuổi trẻ của chúng tôi vẫn chưa dừng lại. Niềm tin của tôi vẫn chưa lung lay. Và ánh sao màu xanh ấy vẫn sáng trước mặt tôi, ghi dấu ấn cho con đường tôi đã đi qua và tôi sẽ bước tới. Nếu có điều gì để hối tiếc trong cuộc đời này thì đó nhất định không phải là những vấp ngã trong tuổi trẻ, điều hối tiếc nhất ấy là khi ta trẻ mà ta không sống hết mình. Tuổi trẻ hãy là một phần cuộc đời mà ta được ngông, ta được cháy và ta chấp nhận những trắc trở bởi ta biết phía trước còn một con đường. Ta chưa dừng lại.

- Theo Thằng Sơn Đoàn -
Click để bắt đầu chia sẻ những bức ảnh vui!

LIKE TO SHARE