Ảnh truyện ngắn

Showing posts with label truyện ngắn. Show all posts
Showing posts with label truyện ngắn. Show all posts
Với 2 viên thuốc của Master Yi, Garen và Teemo đã giả chết thành công và lừa được Yorick. Họ bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân mà Yorick bất tử. Tuy nhiên, hình như có cái gì đó đang theo dõi họ...
garen truyền kỳ lmht league of legends lol liên minh huyền thoại

Yorick lol
Yorick
Cuộc hẹn với Yorick vào đúng ngày hôm sau, cả Teemo và Garen đều lên kế hoạch dự trù cho giây phút quyết định này từ rất sớm. Tiếng của những con linh điểu cứ kêu lên liên tục, những âm thanh heo hút qua từng ngọn cây, và sự sống duy nhất có lẽ chỉ còn lại hai người. Họ chờ cho đến khi, viễn cảnh của nơi yên nghỉ kia lại một lần nữa xuất hiện, cái bóng của Yorick lạnh lùng kéo lê cái xẻng dưới đất, cái chất giọng như từ cõi hư vô phát ra chứ không từ cái mồm đang thối rữa kia thốt lên:
- Cả hai ngươi, còn điều gì muốn biết tại đây trước khi trở thành một phần của nơi này?
Garen nuốt nước bọt vào trong cuống họng, anh lấy hơi và nói chậm rãi từng từ một:
- Ta, sẽ đặt ra ba câu hỏi. Đằng nào thì kẻ chết vẫn là bọn ta, thế nên ngươi sẽ không tiếc về điều này chứ? Câu hỏi thứ nhất là...
- Khoan đã - Yorick ngắt lời của Garen - Từ khi nào, bọn ngươi đã có quyền ra điều kiện ở đây?
Rồi hắn lườm mắt sang cậu nhóc Teemo đang đứng nép đằng sau Garen. Cái nhìn đáng sợ đó làm cho cậu nhóc lẫn Garen thấy lạnh cả sống lưng của mình. Đột nhiên, hắn cắm cây xẻng lên trước mặt:
- Nhưng chẳng có mất mát gì, các ngươi cứ hỏi và ta sẽ trả lời những điều ta biết...
- Vậy đầu tiên - Garen vừa nói, cũng phải vừa đề phòng Yorick sẽ giở trò lật lọng, anh ra hiệu cho Teemo lùi về thêm chút nữa - chỉ tiêu của gia tộc ngươi là gì?
Yorick ngó nghiêng một hồi, hắn đáp lại Garen bằng một thái độ đã đoán trước:
- Ta không trả lời, tiếp theo đi, đã xong câu thứ nhất.
- Vậy - Garen lần nữa cố sức bình tĩnh trước khi bản thân làm một hành động sai quấy nào đó dẫn đến nguy hiểm - có bao nhiêu kẻ giống như ngươi ở đây?
- Khá nhiều đấy, nhưng bọn chúng không hề dễ chịu như ta đâu. Số lượng cụ thể thì ta cũng chẳng cần nhớ hết.
Yorick cầm lấy cái xẻng trên tay phải và tiến về phía trước:
- Câu cuối cùng là gì, nói mau?
- Thresh, hắn ở đâu?...

Thresh lmht
Thresh
Con quái vật đột ngột khựng lại, cánh tay của hắn nắm chặt lấy cái xẻng, rồi tiến về phía cả hai người bạn của chúng ta.
- Ta sẽ trả lời điều đó... nếu như... cả hai người thật sự chết đi...
Bất ngờ, Yorick vụt thật mạnh cây xẻng từ trên cao xuống, cả hai đã lường trước tình huống này, nên lách qua một bên kịp thời. Cho đến khi đất cát lắng xuống, đòn vừa rồi của Yorick tuyệt không nương tay, cả mặt đất lún xuống sau đòn vừa rồi của hắn.
- Gạt cả ta bằng cái trò vớ vẩn? Tiếng tim đập của hai tên các ngươi nghe thật chói tai đấy. Nhưng đừng lo, tiếp theo thì cả hai sẽ có cái chết thật sự như những người khác mà thôi!
Garen và Teemo nghe xong, vội đặt tay lên ngực của mình tự kiểm tra lại lời nói của hắn. Quả thật, thuốc chỉ có một nửa do đã chia đều cho Teemo và Garen nên hiệu quả không như dự tính ban đầu được. Garen nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, nếu như thuốc đó đã hết tác dụng, đồng nghĩa với sức mạnh của anh đã trở lại toàn phần, hiển nhiên phong thái của một tướng quân dũng mãnh như Garen thì không được mất đi niềm tin vào sức mạnh bản thân. Garen lao tới, một kiếm vung xuống thẳng đỉnh đầu của Yorick. Con quái vật cũng đỡ đòn của Garen bằng cây xẻng trong tay hắn. Tiếng kim loại vang vọng ra xung quanh cũng báo hiệu cho trận chiến của cả hai bắt đầu. Teemo nhào một vòng, phóng liên tục các phi tiêu độc vào con quái vật bất tử. Hiển nhiên, đối với một xác chết biết đi thì những đòn đó của Teemo không hề có lấy tác dụng gì cả. Có điều rằng, đòn vừa rồi cũng làm cho Yorick hơi không vui về cậu nhóc Teemo. Hắn gạt Garen qua một bên, cắm nhanh cây xẻng xuống nền đất và lẩm nhẩm vài câu nói bằng một loại cổ ngữ:
- Các linh hồn được giao kèo từ dòng tộc Mori danh giá, với tư cách là hậu nhân của họ, hãy trỗi dậy các linh hồn đói khát và nhào nặn thân thể của con chồn trước mặt ta, kẻ có được linh hồn của nó sẽ được giải thoát vĩnh hằng khỏi cái lòng đất lạnh lẽo nơi này...
Garen không cần chờ hắn nói xong điều còn lại, anh vung thanh cự kiếm của mình bằng một tay, động tác vừa nhanh vừa mạnh khiến cho hắn chỉ kịp lùi về. Hiển nhiên, đó chỉ là hư chiêu, Garen tiến lên một bước và xoáy kiếm một vòng khiến Yorick không kịp phản ứng, đầu lìa khỏi cổ.
- Không sao chứ nhóc? Có lẽ từ giờ cả hai ta phải tự tìm kiếm Thresh một mình tại đây rồi đấy.
- Garen, ở phía sau kìa.
Teemo hét toáng lên, anh chỉ vừa quay lại, chưa kịp định thần đã bị một đòn chí mạng từ đằng sau của hắn, Yorick chưa chết như anh đã nghĩ. Cái đầu của hắn đang cầm trên tay, và đòn vừa rồi chỉ thực hiện bằng tay còn lại, điều đó đã giúp Garen né được dễ dàng hơn đôi chút. Hắn đặt cái đầu của mình vào chỗ cũ, đồng thời, dùng tốc độ nhanh hơn cả Teemo chớp mắt chạy tới trước mặt Garen, một tay đã phủi bay Garen ra chỗ khác, đủ hiểu rằng sức mạnh của Yorick tuyệt nhiên không thể coi thường.
- Và rồi, đến con chồn nhà ngươi.
Rồi Yorick kéo lê cái xẻng chạy tới Teemo, hắn vẫn nhìn cậu với ánh mắt đáng sợ đó, dự định một đòn kết thúc cậu tại đây. Một ánh sáng từ đâu lóe lên làm cho cả hai nhắm mắt thật vội vã, và khi cả hai mở mắt, thì Yorick đang lăn lộn dưới đất thật đau đớn. Kẻ không thể bị thương bởi các đòn tấn công vật lý hay phép thuật tầm thường lại có thể đau đớn đến thế sao? Một bóng người đã từ từ bước tới, hai tay cầm lấy hai khẩu súng, giống như được chế tác từ ma thuật hơn là vũ khí thông thường. Teemo mở mắt ra, thấy bản thân mình vẫn còn sống, người lạ mặt vừa cứu lấy Teemo bước lại gần, đỡ cậu dậy:
- Cậu nhóc, không sao chứ?
Teemo lắc đầu liên tục:
- Teemo, Teemo không sao cả...
Rồi Teemo chạy nhanh tới đỡ Garen dậy:
- Garen, Garen không sao chứ, có người đến giúp hai ta kìa...
- Ta không sao đâu nhóc, kéo thanh kiếm lại đây nào...
Garen từ từ đứng dậy, trong đó Yorick lại đang nói chuyện với kẻ lạ mặt kia:
- Lại một tên loài người nữa... xưng tên họ đi, rồi ta sẽ khắc tên ngươi lên tấm bia thật đẹp vì có khả năng làm ta bị thương như thế này...
Người lạ mặt kia bật cười, tỏ vẻ rất ngạo mạn:
- Muốn chôn ta... ta lại nghĩ rằng, một kẻ đã chết như ngươi không đủ bản lĩnh.
Rồi nhanh như cắt, người này rút hai cây súng bên người, xả đạn liên tục về phía Yorick. Con quái vật chẳng hề biết đau đớn kia, nay lại e dè khi va chạm với thứ ánh sáng của người này, tiếng thịt khét nghẹt và cơ thể hắn hồi phục chậm chạp chưa từng có.
- Đủ để siêu thoát chưa? Chưa từng có một thế lực hắc ám nào đủ sức mạnh để chống lại ta cả, và hiển nhiên cả ngươi cũng thế mà thôi. Lý do duy nhất mà ngươi còn tồn tại là vì lời nguyền của cánh cửa địa ngục đã mở ra phải không? Nơi này, vốn chưa từng như thế. Ta đã ở đây đủ lâu để tìm hiểu về Thresh, nhưng ta cũng như hai người họ, ta chưa thể biết được hắn ở vị trí nào trên hòn đảo này.

Lucian lol
Lucian
Anh ta bật dậy, ném hai khẩu súng xuống đất và nắm lấy cổ của Yorick không chút đề phòng:
- Ta nói cho ngươi biết. Ngươi còn sống vì oán niệm, ta biết rõ về gia tộc của ngươi, ngươi rất muốn được yên nghỉ nhưng ngươi không đủ mạnh để chống lại lời nguyền, ngươi bị nguyền rủa phải trông coi cái nghĩa trang này đến khi có một ai trong gia tộc ngươi thay thế, nhưng ngươi lại chết khi chẳng có ai nối dõi, vì vậy ngươi sẽ trông coi nơi này, đến cả khi ngươi chết, phải không Yorick. Ngươi đừng tự dối lấy bản thân nữa, ta có thể giúp ngươi giải thoát, nếu như ngươi chỉ cho ta Thresh, hắn đang ở đâu?
- Cho ta một cái lý do tại sao lại phải chỉ cho ngươi về Thresh?
Con người kia im lặng, vẻ mặt không cười hay ngạo mạn như khi nãy nữa:
- Bởi vì, ngươi cũng từng có gia đình, và hiển nhiên ngươi cũng sẽ đau đớn nếu như một người thân của ngươi bị kẻ khác tước đi quyền được sống mà thôi.
Thật không ngờ, con người này cũng như Garen. Nhưng anh ta đã trốn ở đâu trong cái thời gian qua mà ngay cả một trinh sát tinh nhuệ như Teemo cũng không phát hiện được cơ chứ? Sức mạnh vừa rồi của người này cũng thể hiện rõ qua màn chào hỏi vừa rồi với con quái vật. Nói rồi, người lạ mặt nhặt lấy đôi súng chỉ thẳng vào Yorick:
- Bây giờ, hãy nói cho ta nghe nơi ở của Thresh, ta sẽ thay ngươi hoàn thành cái công việc mà ngươi không thể làm được, Yorick...
Yorick không hề nói lấy gì, hắn từ từ đứng dậy và nhìn lại tất cả, hai khóe mắt của hắn chảy nước, nhưng không phải là nước mắt như mọi người, đó chỉ là cát bùn mà thôi, chút cảm xúc còn sót từ cái cơ thể đã chết kia, thật tội nghiệp cho hắn. Chẳng một ai ngờ một Yorick như vậy lại có một hoàn cảnh bi đát đến vậy cơ chứ. Yorick tiến lại gần nghĩa trang, hắn nhìn vào thật lâu, rồi cắm cây xẻng xuống đất:
- Hãy nghe đây, cả ba ngươi, ta chẳng thể rời nơi đây xa hơn, ta sẽ cho ba ngươi sống, nhưng muốn tìm lấy Thresh, hãy băng qua bất kỳ khu rừng nào tại đây. Và đừng sợ hãi sương mù buông xuống, nó sẽ dẫn các ngươi đến nơi cần tìm. Nếu lẩn tránh con đường trước mặt, sẽ chỉ đưa các ngươi vào vòng luẩn quẩn mà thôi. Cả ba nghe xong, Garen hạ kiếm xuống, Teemo cất ống phi tiêu vào túi của mình, người kia tra hai khẩu súng lại:
- Ta sẽ trở lại để giúp ngươi, nếu như đó là sự thật. - Người này quay sang Teemo với Garen - Đi thôi cả hai, ta ở đây đủ lâu để hiểu về mục đích của các người. Không phải cả hai người cũng muốn tìm hắn sao?
Yorick trước khi tiến về nơi yên nghỉ của hắn, hắn nói lại một lần nữa với cả ba:
- Hắn đang ở trên đảo, tòa dinh thự nằm sâu trong đảo, nơi có nhà tù kinh khủng nhất. Hắn ở trong tòa lâu đài đấy, với ma lực và quyền hạn trong tay, hắn bắt các linh hồn, tra tấn họ, khiến cho họ tuyệt vọng, rồi kết thúc tất cả. Hãy đi đi, nếu như muốn tìm những gì của mình...
Cả ba nghe xong, chạy thật nhanh vào rừng, bởi thời gian luôn là thứ mà họ thiếu sót, có lẽ với Garen, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của bản thân, nhưng cả ba lại đứng lại nhìn Yorick. Hắn chỉ liếc qua một lần cả ba, hắn vác cái xẻng vào nghĩa trang, rồi lại một lần nữa biến mất. Sau đó, họ lại tiếp tục, như thời gian không thể chờ lấy họ. Garen nhìn thấy người kia, từ nãy giờ vẫn chưa nói lấy câu nào, nhưng giờ Garen lại hỏi:
- Mà này... cảm ơn anh đã cứu lấy bọn ta. Nhưng vì cái lí do gì mà anh lại quyết tìm được Thresh ở đây chứ?

Senna lol
Senna
Anh ta vẫn không hề trả lời. Cho đến một lúc sau, cả ba người chạm mặt với làn sương như trước đó họ từng gặp, thay vì lẩn trốn, họ lao thẳng vào như con thiêu thân.
- Ta muốn tìm Thresh, hắn đã cướp đi linh hồn vợ của ta. Hắn cướp đi ánh sáng của cuộc đời ta, và với ta, cô ấy là người đẹp nhất, cô ấy tên là Senna. Còn cả hai người thì ta cũng chưa biết nên xưng hô thế nào, riêng ta cứ gọi là Lucian, với lại, nếu không nhầm về diện mạo thì ngài là Garen của Demacia, đúng chứ?

(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Garen và bạn đồng hành Teemo đã đến được Shadow Isles - Quần đảo bóng đêm. Sau khi tim kiếm vất vả, cuối cùng họ cũng gặp được Yorick. Nhưng tên này thật quái gở, muốn nói chuyện với xác sống này thì phải là người chết. Garen phải làm gì đây?
lmht league of legends lol liên minh huyền thoại garen truyền kỳ

Quần đảo bóng đêm Shadow Isles
Quần đảo bóng tối Shadow Isles
Cái không khí rợn người ở quần đảo này bình thường đã rất đáng sợ rồi, nhưng chắc chắn một điều rằng nó cũng chưa đủ làm cả Garen và Teemo dựng tóc gáy như giọng cười của Yorick lúc này đâu.
Tiếng bước chân càng lúc càng nặng trĩu của hắn, kèm theo từng giọt mồ hôi lạnh tanh chảy ròng theo hai bên má của Garen. Trong bất kỳ một hoàn cảnh nào, sự tập trung cao độ luôn là sự cần thiết để đưa ra phương án quyết định cuối cùng của mình. Garen cũng như thế, trong những suy nghĩ rối rắm dần đưa cả hai đến gần cái xẻng của tử thần hơn, thì một tia sáng đã lóe lên trong tâm trí của anh. Ngay lúc này, anh nhớ rằng Master Yi đã đưa cho mình hai viên thuốc màu trắng, mà khi uống vào có thể làm cơ thể rơi vào trạng thái chết giả. Nhưng cũng không hẳn là chết, bởi nó chỉ có tác dụng làm nhịp tim kéo dài đến vô tận, bằng một phương pháp nào đó khiến cho trái tim của anh như ngừng đập lại, và cơ thể vẫn hoạt động hoàn toàn bình thường, một loại quân y dược của quân đội. Garen gấp rút lấy nó ra, anh đặt vào đôi bàn tay của cậu nhóc Teemo một viên còn lại. Lúc còn sống ai mà chẳng sợ chết cơ chứ, nhưng mỗi người lại khác nhau ở chỗ, họ sẽ quyết định thế nào cho cái chết của mình. Và Garen, anh nói thật nhanh và hết sức bình tĩnh:
- Teemo, nuốt nó vào mau. Ta không có thời gian giải thích cho cậu, nhưng nếu muốn sống sót ở đây thì cậu phải dùng nó, bằng không hãy trở về bằng viên dịch chuyển còn lại trong người.

Teemo lmht
Teemo
Teemo vẫn còn chút chần chừ, bản thân là một trinh sát tinh nhuệ của thành phố Bandle, cho dù cậu đã hạ được bao nhiêu tên lính Noxus đi chăng nữa, thì đây cũng là lần đầu tiên cậu đối diện với một kẻ địch bất tử thế này, và chẳng một ai lại chẳng sợ những gì mà mình không hiểu về nó cả. Để cậu nhóc này an tâm, anh gấp rút đưa viên thuốc đang trên tay mình vào miệng, rồi nuốt nó ngay cái khoảnh khắc mà đầu lưỡi của Garen cảm nhận được vị đắng lạ thường. Cảm giác trải qua tức khắc không hề gây nên sự đau đớn lên thể xác, nhưng cơn đau đầu diễn ra như muốn nổ tung cả hai bán cầu não của Garen. Anh khụy chân xuống, đặt cánh tay phải lên vai của Teemo, nước mắt nước mũi vẫn đang vương vãi như một tác dụng phụ, Garen hét lên bởi không còn gì để chờ đợi hay lẩn trốn, anh cảm nhận được Yorick đang cách mình chỉ vài ba bước đằng sau mà thôi:
- Chạy đi, nhóc. Trở về với cô gái của cậu đi. Cái xẻng của Yorick lạnh lùng được giơ lên, cái bóng mờ ảo của hắn in hằn dưới mặt đất. Garen chỉ mỉm cười, không hề có chút kháng cự, có vẻ như bản thân anh phải dừng chuyến hành trình của mình ở ngay đây rồi. Trong chốc lát, cái xẻng được giáng xuống rất mạnh mẽ, nhưng nó không nhằm vào Garen, đòn vừa rồi của Yorick nhằm vào cậu nhóc Teemo. Thật may là Teemo vẫn còn đủ bình tĩnh để lách nhẹ sang bên phải, né được đòn vừa rồi của Yorick. Không thể nào tử thần lại bỏ qua một cơ hội để giết anh dễ dàng như thế này được. Garen kiểm tra lại nhịp tim của mình bằng cách đặt tay lên lồng ngực. Cùng lúc ấy, sức lực của anh cũng dần phục hồi lại được vài phần. Garen xoay người lại, nhanh chóng khống chế Yorick bằng những đòn khóa cận chiến của mình. Cho dù tình trạng hiện giờ thì Garen chưa có đến trăm phần trăm sức lực, nhưng nếu là về kinh nghiệm chiến đấu thì nhất quyết anh chẳng hề thua kém ai.
- Nhóc, uống viên thuốc vào nhanh. Nó hoàn toàn có tác dụng, Yorick đã không còn chú ý đến ta nữa.
Garen đang nằm trên người của Yorick siết chặt hắn lại, nhưng tay còn lại của Yorick đồng thời ném cái xẻng bay ngang qua mặt Garen.
- Ta không biết ngươi nói cái gì, nhưng đừng nghĩ ta không giết một kẻ đã chết rồi một lần nữa.
- Ấy không, ta chỉ bảo là, cả hai chúng ta sẽ uống thuốc tự vẫn... mà thôi. Ngươi có thể nhìn qua cậu ấy... Cả hai người bọn ta ghét phải đau đớn lắm...
Garen nuốt nước bọt, cố gắng lấy ngay một cái lý do trong đầu. Đồng thời, anh cũng buông tay và tránh xa Yorick, tiến về phía của Teemo. Yorick chỉ lặng yên, hắn nhìn thật lâu về cả hai với hai hốc mắt đáng sợ. Cho đến khi hắn bước dậy, nhặt lại cây xẻng trên tay và ra hiệu cho cả hai đi theo hắn. Yorick từ bỏ ý định giết chóc, nhưng dù là thế thì Teemo lẫn Garen cũng không thể không đề phòng được. Cả ba người dừng lại trước một mảnh đất vô cùng rộng lớn, bát ngát bao la như từng là một cánh đồng trù phú vậy. Yorick cắm ngay cái xẻng xuống đất rồi quay lại:
- Ta không biết bằng cách nào mà hai kẻ chết rồi vẫn đi lại được. Nhưng thế cũng đỡ phải kéo theo hai người. Và giờ thì đối với người chết, đến giờ chôn xác cả hai rồi, mau bước vào và chọn một nấm mồ tốt đẹp của mình đi.

Yorick lmht
Yorick
Garen tay nắm chặt thanh kiếm mang trên người, Yorick đúng là cái tên lật lọng mà, nào là chết mới nói chuyện được với hắn cơ chứ. Nếu như Teemo không lắp ba lắp bắp lúc này thì có lẽ Garen đã khó mà nhịn nổi cái con quái vật thần kinh này rồi:
- Yorick này, Teemo biết rằng chết rồi thì phải chôn, nhưng mà... Teemo chỉ muốn được chôn chung với mọi người cơ, chỉ có hai người thì lạnh lẽo lắm!
Yorick đập ngay cây xẻng xuống đất, viễn cảnh trước mắt đã thay đổi thành một khu vực khác đáng sợ hơn, từ một cánh đồng bao la thành một nơi mà chỉ có hắn đi lại được. Nghĩa trang và những nấm mồ trước mắt cả ba là một vùng đất bị phù phép, đúng với cái tên gọi “Nơi Yên Nghỉ Cuối cùng”, một trong những nghĩa trang lâu đời nhất Valoran, mà chỉ có gia tộc Yorick mới đủ khả năng mở lấy nó. Teemo càng hoảng sợ hơn lúc nãy, vội bám lấy chân Garen mà nấp đằng sau anh:
- Hoặc... thêm vài ngày nữa chôn cũng được... Yorick nhé.
Garen lúc này đây mới lên tiếng với hắn:
- Trước khi yên nghỉ thật sự, hãy thực hiện một vài yêu cầu của ta, và xem nó như là món quà cuối cùng khi bọn ta bước qua cánh cửa của thế giới bên kia, bọn ta có thể dành một khoảng thời gian nào đó để xem lại nơi đây được chứ?

Garen lmht
Garen
Garen không cần chờ câu trả lời, liền bước vào bên trong, bỏ lại Teemo với Yorick ở ngoài. Anh đi một vòng nghĩa trang này, và chính Garen phát hiện ra, có một ngôi mộ mà bên dưới không hề có lấy một cái thi thể nào. Cái bia nằm lăn lóc cách đó không xa đã đề lên tên của sinh vật ngoài kia, Yorick. Hắn thật sự đã sống lại. Ngoài ra, trên tấm bia còn khắc vài dòng chữ, Garen nhìn ra phía ngoài, Yorick vẫn ở đấy, Garen nhanh chóng đọc vài dòng chữ được ghi bằng cổ ngữ trước khi rời khỏi: "Đại diện của gia tộc Mori kiêu hãnh, kẻ nằm bên dưới sẽ không bao giờ chết để hoàn thành nhiệm vụ cao cả của mình, cho đến khi đủ chỉ tiêu trong đời của kẻ truyền thừa ý chỉ, lúc đấy ngươi sẽ được an nghỉ thật sự..."
Garen ngẫm nghĩ thật lâu cái câu nói được khắc, nó không như một lời nói bình thường, mà như một lời nguyền rủa thì đúng hơn. Chẳng biết được chỉ tiêu ở đây là gì, bởi anh suy nghĩ nếu hiểu rõ lời nói khắc trên bia, thì có lẽ sẽ có cách đưa Yorick về đến nơi yên nghỉ thật sự của hắn. Nhưng rồi, hắn đã cùng Teemo đứng sau lưng Garen:
- Ngươi... đã thấy gì rồi, tên kia - Hắn nói một cách đáng sợ, vừa có ý đe dọa Garen.
- Không phải, ta chỉ thắc mắc là, nơi đây khá là rộng lớn đấy.
Yorick nhìn vào Garen, hắn đạp tấm bia ra xa:
- Đây không phải nơi ta an nghỉ, chỉ là nơi ta "nằm nghỉ" mà thôi. Nhưng ta nói cho cả hai biết, ta cũng lâu rồi chưa có kẻ nào đến đây, hãy tận hưởng những giờ phút cuối cùng đi, và đừng mong đến chuyện trốn chạy khỏi đây. Màn sương đen sẽ dẫn lối ta đến với các ngươi thật nhanh chóng.
Rồi hắn cười thật lớn, con quái vật này cũng có vẻ như cũng giữ lại chút kiêu ngạo của con người chứ không hề mất hẳn bản tính của mình. Yorick nhìn lên trời, rồi lại nói tiếp:
- Tới giờ, đã đến lúc ta cần nằm nghỉ, hai ngươi muốn đi đâu thì đi, đừng nghĩ thoát khỏi tay ta, vì ta rất ghét trốn tìm đấy...
Rồi hắn nằm xuống cái huyệt. Viễn cảnh xung quanh liền trở lại như cũ, Garen kéo Teemo ra xa khỏi nơi đây:
- Teemo, nghe kĩ đây, ta biết được một vài chuyện có thể kéo ta sớm thoát khỏi chuyện này, và ta cần cậu giúp đỡ.
- Teemo muốn đi khỏi đây, h-hắn đòi chôn cả hai chúng ta đấy, Garen. - Teemo cứ mếu máo.
- Cậu nghe cho kỹ này, ta sẽ tìm thứ ta cần, rồi đi thật nhanh khỏi nơi đây, được chứ? Ta vừa đọc trên tấm bia của hắn, và biết được một chuyện, hắn không hẳn là không chết, hắn phải làm đủ chỉ tiêu của hắn, thì mới nhận được sự thanh thản. Nhưng không nói rõ ở đây chỉ tiêu là gì?
Teemo chạy vòng vòng quanh người Garen, để mong lấy lại chút bình tĩnh của mình. Cậu vừa chạy, vừa suy nghĩ:
- Chỉ tiêu? Hừm... Có lẽ là số người hắn đã chôn, nhưng chỉ tiêu của hắn... thì khoảng bao nhiêu Garen?
- Ta đâu có biết, và đó cũng là vấn đề mà ta và cậu cần tìm ra càng sớm càng tốt. Cả hai suy nghĩ, họ đi tìm khắp nơi với hi vọng tìm ra được manh mối, dù rất nhỏ và mỏng manh. Garen thì phát hiện trên một thân cây gần đó dòng chữ cũng mang ý nghĩa tương tự: "Lòng tự hào của gia tộc, không cho phép nằm xuống". Còn Teemo cũng tìm được gần đó một cuốn sách cũ kĩ vứt lăn lóc, có lẽ đã tồn tại rất lâu rồi. Teemo cẩn thận đưa cho Garen, họ bỏ ra cả ngày trời, và nó có vẻ liên quan đến Yorick và sự bất tử của hắn. Cho đến thời hạn một ngày gần trôi qua.
- Tìm được rồi, chính là nó đây này nhóc, tự xem đi. Teemo nhìn vào cuốn sách, vào chỗ Garen đang chỉ ngón tay vào. Teemo mừng rỡ, cậu chạy xung quanh Garen, cả hai cười rất vui vẻ. Họ đã tìm ra được cách cứu lấy bản thân, họ chờ Yorick quay lại, và tự tin rằng, lần này họ sẽ sống sót để tìm ra nơi ở của Thresh. Tuy nhiên, họ vui mừng đến nỗi không nghe thấy cái âm thanh chết chóc đang trỗi dậy đó sao?
... "Thình thịch........ " ... ... "......Thình thịch..." ...
Garen và Teemo chưa hề cô độc khi ở trên đảo này. Và cũng gần nơi đó, một bóng người đang len lỏi qua màn đêm bất tận tiến đến gần cả hai vì nghe thấy tiếng động phát ra. Ánh sáng từ vũ khí của người này đủ soi sáng các linh hồn nghiệt ngã nơi đây. Mang theo ý chí của người vợ quá cố, hắn từng là chiến binh của ánh sáng, nhưng đang dần sa ngã vào độc đạo của mình. Hắn là ai?

(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Phần trước, con sóng thần khủng khiếp bỗng dưng xuất hiện đã phá hủy thuyền của Garen và Teemo. Liệu họ sẽ ra sao đây? Có ai bị gì không?
lmht liên minh huyền thoại lol league of legends garen truyền kỳ

Garen lol
Garen
Nhắc lại ở phần trước, khi mà cả Garen và Teemo chạm mặt với cơn sóng thần khủng khiếp nhất trong đời mà họ từng trông thấy, thì chỉ trong khoảnh khắc con thuyền chở cả hai đã bị nó nuốt chửng, cả hai thì lại bị dòng nước cuốn trôi đi mất tăm. Trong cơn mê man bất tỉnh, tiếng gọi của Teemo ríu rít liên hồi thúc anh tỉnh dậy:
- Garen, tỉnh lại đi, Garen, tỉnh dậy đi nào...
Garen từ từ mở to đôi mắt của mình, hình ảnh của cậu nhóc Teemo dần dần hiện ra trước mắt, mờ mờ, ảo ảo. Anh vẫn còn choáng váng sau lần va chạm với cơn sóng bí ẩn đó, vì biển cũng đâu hề động mạnh và chẳng có dấu hiệu của giông tố. Garen có cảm giác bất an, cứ như có một điều gì thần bí ngay từ khoảnh khắc con thuyền chạm mặt với làn sương kia, anh đang phải đối mặt với một thế lực siêu nhiên nào đó trên biển vậy. Phải cần một chút thời gian mới có thể hồi tỉnh lại hoàn toàn:
- Đây là đâu, Teemo. Chúng ta đang ở đâu đây?
Cậu nhóc Yordle co rúm người lại, lộ rõ nét sợ sệt:
- Teemo... Teemo không biết, ở đây đáng sợ quá.
Garen dáo dác nhìn quanh, trông như đây đang ở một bờ biển vậy. Kể lại trước đó, khi bị cơn sóng khổng lồ ập tới, làm vỡ nát con thuyền của Teemo, Garen nhanh chóng xử lý bằng cách bám lấy cột buồm, còn Teemo chưa kịp làm gì đã bị cuốn ra xa. Cảm nhận thấy nguy hiểm từ phía người bạn nhỏ, anh dùng hết sức bơi lại chỗ cậu nhóc và giữ lấy Teemo, nhờ có thế nên cậu không bị ngạt chết, cả hai lên đênh trên biển vài giờ đồng hồ, Garen bởi vì kiệt sức nên ngất đi. Sau khi tỉnh dậy, anh và Teemo đã ở tại nơi ma quái này. Cả hai đứng dậy, Garen cùng Teemo chia nhau đi kiểm tra xung quanh nơi đây, và hiển nhiên không có dấu hiệu của sự sống, mọi thứ im lặng đến rợn tóc gáy, cứ như một vùng đất bị nguyền rủa vậy. Garen suy nghĩ một hồi, anh nghĩ là anh đã biết nơi mình đang ở là đâu, Garen cầm tấm bản đồ ra xem trước mặt. Tấm bản đồ vì được phù phép, nên dù có ngâm nước hay nằm trong lửa, vẫn không hề hấn gì. Và nụ cười nở trên khuôn mặt của Garen thay vì sợ sệt như Teemo, bởi tấm bản đồ cho anh thấy anh đang ở giữa biển khơi. Xung quanh chẳng có gì cả. Garen quay sang cậu nhóc Yordle đặt câu hỏi lần nữa:
- Teemo, cậu biết chúng ta đang ở đâu không?
Teemo ấp úng:
- Teemo... Teemo không biết, chúng ta ở đâu vậy Garen? Liệu có phải là...
Garen nhìn quanh một lần nữa, sương mù che phủ kín lối. Cây cối như chết khô ở mọi nơi với các hình dạng ma quái, nhưng sau cái vẻ héo úa kia thì nó vẫn tồn tại, không có lấy một bóng người, không một sinh vật nào tồn tại:
- Truyền thuyết kể rằng, Quần Đảo Bóng Tối từng tồn tại ở một nơi nào đó trong lục địa Valoran. Nó từng trù phú và rất xinh đẹp, không thua kém gì Ionia cả. Nhưng nó đã hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi bản đồ bởi một thảm họa từ chính tham vọng của kẻ cầm quyền nơi đây. Cũng lý do đó, nên trên tấm bản đồ của ta không hề hiện được vị trí chính xác của chúng ta. Cùng với khung cảnh xung quanh và những gì từng trải, ta cam đoan rằng nơi đây chính là Shadow Isles... Nhưng Teemo, cậu có thể về nếu muốn. Ta không cam đoan rằng có thể bảo vệ cậu nếu như cậu tiếp đi theo ta ở đây, một lần nữa, cậu hãy nhớ...
- Không - Teemo ngắt lời Garen - Teemo là trinh sát tinh nhuệ của Bandle, cũng là người lính trinh sát giỏi nhất của Valoran. Các Yordle có thể nhỏ bé trong mắt của con người, nhưng trái tim và lòng dũng cảm của họ không hề nhỏ. Đằng nào thì có bạn đồng hành chẳng tốt hơn sao Garen?

Quần đảo bóng đêm Shadow Isles lmht
Quần đảo bóng đêm Shadow Isles
Garen bất ngờ, anh không nghĩ rằng cậu nhóc nhỏ bé này lại có một quyết tâm và ý chí lớn lao đến như vậy đâu chứ. Anh xoa đầu của Teemo rồi cười thật hào sảng:
- Thế thì từ giờ cậu phải theo sát ta, và nếu như ta có mệnh hệ gì, cậu phải dùng viên dịch chuyển còn lại để trở về ngay, không được ở đây thêm một giây phút nào, biết không? Ta sẽ bảo vệ cậu cũng như cậu sẽ bảo vệ lấy ta trong chặng đường này. Và nếu cậu làm được điều đó - Garen vác thanh kiếm lên trên vai - hãy tiếp tục chuyến hành trình của chúng ta nào.
Teemo nhắm tịt cả hai mắt lại, rồi gật đầu lia lịa, nghe theo Garen. Garen xem lại mảnh giấy của Master Yi, dòng chữ một lần nữa thay đổi: "Garen, khi ngài đến được Shadow Isles, hãy tìm Yorick ở đây. Hắn là một kẻ đào mộ duy nhất còn sót, chăm nom "Nơi Yên Nghỉ Cuối Cùng" một trong những nghĩa trang lâu đời nhất Valoran. Hắn chẳng còn sống, nhưng cũng chẳng chết. Gia tộc của hắn bao đời làm cái công việc này như một công việc vinh dự duy nhất mà dòng dõi này gánh vác. Nhưng khi đến hắn, hắn lại chết trước khi có hậu nhân, khiến cho dòng tộc của Yorick chẳng có con cháu nối dõi. Theo một cách nào đó, hắn lại tái sinh, và cây xẻng yêu quý trên tay là bảo vật của hắn. Hãy hỏi Yorick về nơi ở của Thresh trên hòn đảo này, nhưng ngài phải nhớ rằng, hắn không thể chết, hắn là bất tử, và không nói chuyện với ai, trừ khi người đó đã chết đi... ". Garen đọc xong những điều đó, lại suy ngẫm về kẻ bất tử này. Lại một người có khả năng không già đi như Zilean sao? Làm sao có thể hỏi được hắn khi Garen còn sống, trong khi yêu cầu hắn chỉ có thể nói chuyện với người chết, nhưng đã chết rồi thì làm được gì nữa đâu. Cái điều kiện hóc búa khiến Garen chẳng thể nào tìm ra được lời giải. Rồi anh quay sang Teemo, ra hiệu lên đường trong khi tìm ra câu trả lời cho bản thân. Cả hai lang thang trên hòn đảo này cả ngày trời, càng vào rừng sâu, sương mù càng dày đặc, bóng tối như làm chủ cả hòn đảo. Cứ như vậy, Garen cùng Teemo đi thật lâu, cho đến khi họ đã mệt mỏi. Giữa hòn đảo, cả hai nhặt ít củi khô, rồi nhóm lửa và ngồi đối diện với nhau:
- Teemo, cậu... cậu còn việc nào chưa làm không? - Garen nói với khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc.
- Ý của Garen là sao? Teemo không hiểu.
- Nếu như ngày mai cậu chết, cậu có việc gì chưa làm không? - Garen nói rõ ra vấn đề mà anh đề cập.
Cậu nhóc Yordle suy nghĩ một hồi, rồi lại ngó lên bầu trời âm u:
- Teemo à? Ngoài Bandle City, Teemo chẳng lo việc gì cả, khi Teemo mất đi thì chẳng biết ai sẽ thay Teemo bảo vệ lấy nó. Nó là quê hương của Teemo, và là ngôi nhà duy nhất của Teemo.
- Vậy còn cô bạn gái của cậu, Tristana thì sao?
- Tristana... Teemo chưa từng... ngỏ lời. Nhưng nếu như đó là điều cuối cùng trước khi không còn, thì Teemo sẽ nói ra điều mà mình thầm nghĩ đó. - Teemo vừa ấp úng, mặc dù bộ lông bao phủ khắp cơ thể cậu nhưng chẳng khó khi nhìn thấy Teemo đang đỏ mặt.
Garen nhìn lại lương thực dự trữ. Chẳng còn bao nhiêu cả, cầm cự nhiều lắm thì chỉ vài ngày. Tất cả đã mất sạch trong cơn sóng vừa rồi. Cả hai cứ trò chuyện như vậy, cho đến khi trời đã sập tối, nhưng họ cũng chẳng biết giờ này là mấy giờ, chỉ có thể dựa theo thói quen của họ. Họ nằm quanh đám lửa để sưởi ấm khỏi lớp sương đêm.
Đến sáng hôm sau, Garen tỉnh dậy sớm hơn Teemo. Anh tranh thủ từng chút một, cầm kiếm lên rồi nhìn vào thanh kiếm một hồi lâu. Có lẽ sắp tới đây, anh lại phải dùng đến nó nữa rồi. Chốc lát sau đến Teemo tỉnh giấc, và rồi cả hai cùng nhau đi tiếp chặng đường này. Lần này họ đã đi hơn một nửa hòn đảo, và tiếp tục kiểm tra xung quanh bờ biển. Chẳng có một bóng người. Teemo thì thầm Garen:
- Garen, Garen ở lại đây, để Teemo đi trước cho. Teemo đi nhanh hơn Garen rất nhiều, nếu chia ra thì sẽ kiểm tra được nhiều hơn là đi chung với nhau.
- Cậu nói gì thế, ở đây rất nguy hiểm, và cậu có biết mình làm gì không nhóc? - Garen tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Teemo biết chứ, nhưng Garen đừng lo. Teemo vốn là một trinh sát ưu tú của Bandle cơ mà. Teemo sẽ thấy được nhiều hơn là đi chung với Garen. Hãy tin ở Teemo.
Chỉ vừa nói xong, cậu nhóc Yordle chạy thật nhanh lên trước. Riêng Garen lại nhảy lên một cái cây gần đó để quan sát tất cả. Rồi rất lâu, anh vẫn chưa thấy Teemo về, anh lại lo cho cậu. Garen cầm lấy thanh kiếm, nhưng vừa đi được vài bước, Teemo đang chạy thật nhanh về, hốt hoảng với Garen:
- Teemo vừa nhìn thấy... một xác chết ngồi trên bãi biển. Nhưng Teemo không lại gần...
Một manh mối quan trọng trong việc tìm kiếm Yorick, Teemo cùng Garen chạy thật nhanh tới nơi có xác chết kia, giống như những xác ướp đang ngồi vậy, chỉ khác biệt là cơ thịt đều còn nguyên vẹn như vừa chết không lâu. Garen cẩn trọng di chuyển thật chậm rãi, ra hiệu cho Teemo chuẩn bị, còn anh thì cầm thanh kiếm trên tay. "Ngươi là ai ?" Garen nhảy thật nhanh về phía sau, giơ kiếm lên vì giọng nói đáng sợ vừa thốt ra từ cái xác đó:
- Ngươi... còn sống sao?
Nghe có tiếng đáp lại câu hỏi của mình, cái xác kia rùng mình trong chốc lát, rồi từ từ đứng dậy: "Ta... còn sống? Hay ta đã chết? Tại sao ta lại sống? Tại sao ta ở đây?". Sinh vật đó nhìn lấy Garen, rồi tự lại hỏi như thể một tên có vấn đề tâm lý, hắn từ từ tiến về phía hai người họ, Garen cùng Teemo lùi về:
- Ngươi... đứng ở đấy, ngươi tên là gì?
"Ta là ai? Tên ta là gì? Nhưng sao ta không biết? À phải, Yorick, trước đó mọi người đều gọi ta là Yorick. Nhưng từ rất lâu... ta chẳng nghe ai gọi như vậy... Đó là tên của ta phải không?"

Yorick lmht
Yorick
Hắn tự nói ra cái tên mà Garen đang tìm kiếm. Là Yorick, vận may đã đến với Garen. Anh đã tìm gặp được Yorick, nhưng hắn có vẻ rất đáng sợ, chỉ riêng về cái tử khí nồng nặc cũng làm mọi người muốn nôn tất cả ra rồi. Garen nhớ lại, hắn còn là một người bất tử.
- Yorick này, ngươi thật sự là Yorick phải không?
"Tại sao... ta phải trả lời ngươi ?"
- Vậy ngươi có biết, trên hòn đảo này có ai là Thresh không?
Yorick cười thật sảng khoái, giọng nói vang lên khắp hòn đảo, mùi tử khí phát ra làm cho cả Garen và Teemo không dám khinh xuất, hắn giơ cánh tay phải ra, đất cát chuyển động, bay từ các vết nứt trên mặt đất lên là một cái xẻng: "Cứ chết trước đã, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau"
Dứt lời, hắn bổ mạnh xuống đất, Garen và Teemo lùi lại, chờ điều gì xảy ra, nhưng không thấy có gì khác thường:
- Ngươi vừa làm gì đấy Yorick?
Cứ như rằng mọi lời nói của Garen đều khiến hắn cười thật to, rồi hắn cũng đáp:
"Nhìn xuống chân các ngươi đi"
Garen ngay lúc này liền quay xuống lập tức, là các linh hồn từ lòng đất chui lên. Anh dùng kiếm đâm xuống, nhưng chúng chẳng hề hấn gì, chúng giữ chặt chân không cho Garen di chuyển. Yorick cầm xẻng từ từ tiến tới, nhưng thật đáng sợ. Teemo nhìn thấy mọi việc nguy hiểm đến khó kiểm soát, liền lấy trong túi ra viên lá chắn, ném thẳng xuống đất, các linh hồn sợ hãi nhìn thấy thứ ánh sáng đã lặn đi. Garen chớp thời cơ, kéo Teemo chạy thật nhanh vào rừng. Cả hai chạy thục mạng, đến khi dừng lại, Garen vừa thở hổn hển vừa chờ chực Teemo:
- Cậu có cách nào không nhóc?
- Teemo đang rất rối đây, hắn bảo phải chết mới nói chuyện với hắn, Teemo không muốn để nói chuyện với hắn thôi mà phải chết đâu. Garen tập trung hết sức vì cái câu hỏi vô cùng hóc búa đó. Yorick chắc chắn sẽ nhanh chóng tới đây, tiếng cười của hắn đã rất gần. Chết thì sao mà nói chuyện được, nhưng nếu chết mà không chết thì sao? Garen sẽ tìm được cách hỏi chuyện với cái tên quái nhân Yorick này được không?

(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Một con khỉ định ám sát Garen và Teemo trong đêm khuya nhưng đã bị Garen phát hiện. Sau một màn đấu căng thẳng, thú tính của con khỉ cũng bắt đầu dịu lại. Cả 3 bắt đầu nói chuyện nhưng con khỉ lại định đánh tiếp...
liên minh huyền thoại lol lmht league of legends garen truyền kỳ

Nhắc lại trước đó, sau khi tên thú nhân tỏ ra bất mãn với Garen, hắn phô trương sức mạnh của mình trước hai người, để tỏ ra rằng chính hắn mới là kẻ ra lệnh ở đây.

Map of Valoran lmht
Map of Valoran
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã ở trước mặt của Garen và Teemo, đấu khí của tên này đủ làm Teemo dựng hết bộ lông của mình lên. Nhưng còn Garen thì sao? Anh ta chưa bao giờ sợ hãi trước bất kỳ điều gì cả, Garen mang theo phong thái của đại tướng hiên ngang, anh tiến lên một bước hòng chắn cho Teemo khỏi điều gì bất ngờ. Có lẽ chỉ trong lúc này, khí chất mà Garen tỏa ra đủ lấn át tất cả nỗi sợ của Teemo bấy giờ. Sừng sững mà uy nghiêm như dãy Ironspike ở Freljord, chỉ cần hành động đơn giản như thế, Teemo đã có thể lấy lại dũng khí của mình mà đứng ngang hàng với anh. Cả tên thú nhân ấy cũng đọ nhãn cùng cả hai một hồi, tất cả im lặng kéo thêm cả màn đêm tĩnh mịnh xung quanh, không một ai có bất kỳ động tác nhỏ trong lúc này, tất cả đều sẵn sàng để chiến đấu.
Đột nhiên, hắn lên tiếng trước khi thu nhỏ vũ khí của mình lại:
- Ta không cần thiết phải hỏi, theo như ta quan sát thì có lẽ đã biết được ngươi là ai. Nhưng ta chỉ thắc mắc một điều trước khi dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại, sư phụ của ta là Master Yi hiện đang ở đâu?
- Ta đã bảo... - Garen đáp lại nhưng hắn liền ngắt lời.
- Ta tên là Ngộ Không, và ngươi bây giờ đã biết rồi đấy. Có cần ta nói lại Master Yi là sư phụ của ta lần nữa không? Ta sẽ giúp cả hai đến nơi mình muốn trong khu rừng này, cuộc trao đổi sẽ là nơi ẩn náu của sư phụ ta.
Garen im lặng và chẳng nói thêm lời nào. Anh quay lưng lại và bỏ mặc Teemo lẫn con khỉ Ngộ Không ở phía sau, tiến về phía ngọn lửa trại rồi nằm xuống cạnh đó.
- Hãy ngủ đi, và ta sẽ cho ngươi thứ ngươi cần sau đó. Cả cậu nữa Teemo, ta và cậu sẽ khởi hành sớm đấy.
Nói rồi, anh nhắm tịt mắt lại. Anh không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, bởi trong các loài vật thì loài linh trưởng là thông minh nhất, chưa kể, hắn còn cần đến thông tin của Master Yi từ anh, và điều đó đủ làm Ngộ Không cân nhắc lại việc ám sát Garen trong đêm tối rồi.

Ngộ Không - Wukong lmht
Ngộ Không - Wukong
Rạng sáng hôm sau, Garen cùng Teemo và Ngộ Không đã đến được bìa rừng, nơi con thuyền của Teemo đậu neo ở đây. Theo như giao kèo thì Garen sẽ đến được nơi mình cần đến và anh sẽ cho Ngộ Không thứ mà hắn cần. Khi đã đặt chân đến nơi này, Garen quay sang Teemo:
- Này nhóc, cậu có sở hữu loại thảo dược nào... khiến cho người ta mê man không vậy? Ta nghĩ có lúc nào đó mình sẽ cần đến nó trước khi lên đường. Nếu như không có thì cậu sẽ giúp ta bào chế ra nó trước khi chúng ta sẽ rời khỏi đây chứ?
Teemo nghiêng đầu qua lại như con lật đật, rồi cậu đưa tay lấy từ trong túi của mình ra vài viên thuốc màu trắng:
- Đây này Garen, nếu muốn dùng, Garen cũng dùng như viên lá chắn, chỉ khác là phải ném thật mạnh vào mục tiêu để vỡ nó ra. Nên nhớ hãy tránh xa làn khói của nó. Với lại thứ này chỉ là thảo dược thôi nên rất an toàn!
- Cảm ơn cậu nhé nhóc... Mà này, cậu nên kiểm tra lại con thuyền của mình trước khi đi chứ nhỉ? Đằng nào thì nó cũng là của cậu mà.
Teemo nghe xong, chạy thật nhanh về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước, Garen đã gọi to tên của cậu:
- Teemo...
Chú lùn Yordle vừa nghe lấy tên của mình, đã vội quay lại, ngay lập tức bị Garen ném ngay viên thuốc vào giữa trán. Không kịp phản ứng, Teemo ăn trọn cú vừa thôi. Bắt đầu chóng mặt, Teemo đi loạng choạng về phía Garen. Kiểu này mà không không nằm xuống vì tác dụng của thuốc thì cũng u đầu với bất tỉnh thôi, có khác gì dùng gạch đá để ném đâu:
- T-Tại sao vậy... Garen?
Rồi Teemo gục xuống, Garen đỡ lấy cậu và dựa vào một tảng đá gần đấy:
- Xin lỗi cậu, Teemo. Chuyến đi này không dành cho cậu, ta không đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người thân bên cạnh ta, trong đó có Katarina. Cậu hãy ở lại đây, khi xong việc, đích thân ta sẽ cùng Katarina đến thành phố Bandle của cậu, để cảm ơn cậu hôm nay. Nhờ cậu gửi lời thăm đến cô bạn gái Tristana của cậu nhé, với cả Nidalee nữa...

Garen va Katarina lmht
Garen va Katarina
Rồi Garen lục trong túi Teemo vài viên lá chắn, Garen dùng nó để bảo vệ Teemo. Xong mọi việc, anh bước lên con thuyền, đi ra biển khơi, hướng về Shadow Isles, bỏ lại Teemo đang gục ở đấy cùng với Ngộ Không, nhưng cũng không quên nói về Master Yi cho Ngộ Không biết:
- Ngộ Không, phiền cậu bảo vệ Teemo. Master Yi hiện đang tiến về phía Bắc. Hãy bảo là cậu đã gặp Garen ở đây, nói với hoàng tử Jarvan đệ tứ ở Demacia, cậu ta sẽ biết cậu là ai và sẽ hỗ trợ cậu bằng tất cả, cậu ta chắc chắn sẽ biết. Nhớ đấy, Ngộ Không...
Rồi con thuyền xa dần, Garen kiểm tra mọi thứ trên con tàu. Có cả cần câu nhưng chẳng có gì để anh nhóm lửa lên cả. Anh vẫn còn ít trái cây lót dạ, hi vọng biển cả sẽ không đón lấy anh xuống lòng đại dương sâu thẳm này. Garen mở tấm giấy của Master Yi, dòng chữ lại thay đổi sang nội dung khác: "Garen, nếu ngài đã thành công trong việc giữ lấy xác của Katarina, hãy đến gặp Kayle, và xin cô ấy bảo vệ ngài khỏi các thế lực hắc ám trước khi đặt chân lên Shadow Isles...". Garen há hốc mồm ngạc nhiên. Thật không thể tin được là anh quá hấp tấp đến nỗi quên xem trước con đường sắp tới, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhưng chẳng lẽ anh lại phải vào đất liền một lần nữa để gặp Kayle sao? Không, không thể được, chẳng còn thời gian. Anh chỉ còn cách tiếp tục đến Shadow Isles mà thôi. Anh kiểm tra lại tất cả mọi thứ, Master Yi dặn dò rõ, viên thuốc đen là thuốc dịch chuyển, khi đặt xuống đất, hãy đạp vỡ nó để trở về Urtistan gặp Zilean, hãy nghĩ đến Urtistan và Garen sẽ đến nơi mình cần đến. Viên thuốc trắng là thuốc độc, khiến cho cơ thể của Garen gây ra hiện tượng chết giả, trái tim sẽ không hoạt động nhưng vẫn có thể như một người bình thường, hiệu quả trong một ngày. Còn hai chiếc ly bạc? Garen vẫn không biết dùng nó như thế nào. Chỉ một tý trên biển, nhưng với Garen ngoài việc đi theo hướng Tây Bắc hướng về Shadow Isles, cũng thấy thời gian trôi rất lâu. Anh tranh thủ chợp mắt một tý, chuẩn bị cho các ngày lênh đênh trên biển cả bao la. Cho đến khi tỉnh dậy, anh nghe một giọng nói quen thuộc:
- Garen, Garen tỉnh rồi sao?
Là Teemo, chính là cậu ta. Garen ngạc nhiên, làm thế nào mà cậu ta lại ở đây được. Chưa cần đến Garen lên tiếng, Teemo đáp trả lại sự ngạc nhiên đó của anh:
- Teemo... quên nói cho Garen biết, Teemo biết phép thuật dịch chuyển... Garen định bỏ Teemo lại mà đi một mình sao?
- Teemo, cậu có biết chuyến đi này thế nào không, sao cậu không nghe ta ở trên bờ? - Garen tức giận.
- Teemo biết chứ, nhưng Garen đừng lo, Garen là bạn Teemo và Teemo không như vẻ ngoài mà Garen nghĩ đâu, Teemo rất mạnh đấy!
Anh chỉ còn cách thở dài, ngoài ra thì chẳng biết nói gì nữa, Garen đành để cậu nhỏ này ở lại đây, nhưng không quên dặn Teemo vài điều:
- Thôi được rồi, cậu nghe đây, khi gặp nguy hiểm, hãy ở sát ta. Và khi ta có mệnh hệ gì, hãy chạy thật nhanh, được không?
Teemo im lặng, rồi gật đầu. Vậy là chính xác chuyến đi này, Garen chẳng hề đơn độc như anh tưởng. Cứ như vậy, anh và Teemo lênh đênh trên biển cũng hơn hai tuần, trái cây và lương thực cũng cạn, Teemo nhắn nhủ Garen:
- Garen, lấy ra một cần câu, Teemo với Garen câu cá nào!
- Nhưng không có lửa, làm sao mà ăn được chứ Teemo?
- Cứ làm theo Teemo đi...
Rồi cả hai bắt đầu chờ, một tiếng, hai tiếng, thời gian trôi qua, vẫn chưa có cá. Nhưng rồi, cần câu của Garen lại giật giật liên tục:
- Garen, có cá kìa, Garen...
Anh vừa nhìn thấy, chụp lấy cần câu giật mạnh, nhưng không thể, như có một loài cá nào đó rất khỏe, rất khó khăn khi mà kéo lên. Garen dùng sức, nhưng cần câu lại đứt phăng ra:
- Teemo, thế này là thế nào?
Cậu nhóc nhìn vào sợi dây cáp, cậu ta lắc đầu:
- Không thể được, dây câu của Teemo rất chắc, không thể đứt được... Phải khỏe như gấu mới có thể làm đứt dây câu của Teemo... Hoặc, trừ khi...
Teemo vừa dứt lời, một con thủy quái nhảy ngang qua thuyền của họ, nó to hơn Garen rất nhiều nữa là đằng khác. Nhưng vừa rồi nó chỉ có ý định thăm dò chứ chưa hề tấn công, nhanh chóng Garen liền đẩy Teemo nằm sấp xuống:
- Nhóc, cậu thấy rõ nó là con gì không?
- Teemo thấy rồi, nhưng sợ lắm...
- Đó là con gì vậy Teemo, nói mau nào nhóc. Làm cái quái gì mà ta lại gặp con quái thú này ở đây chứ? - Garen hét to.
- Là cá mập đấy Garen - Teemo chạy vòng vòng nói.
Cá mập sao, không ngờ bữa ăn đầu tiên trên biển của Garen lại là cá mập sao? Làm thế nào mà một con cá có thể to đến như vậy cơ chứ? Chắc chắc rằng nó đã bị ảnh hưởng bởi một cái gì đó, hoặc một thế lực nào đó mới có thể khiến nó như vậy được.
Một lần nữa con thủy quái lại nhảy qua, Garen lộn một vòng, chụp lấy thanh kiếm, chuẩn bị tác chiến. Anh bình tĩnh nhìn lại, phải một đòn quyết định để kết liễu nó, nếu để máu nó vương ra biển, lại là điều đáng sợ hơn, anh không biết có bao nhiêu con sẽ ngửi thấy mùi máu mà tới đây, hoặc còn có loài nào to hơn nó ở đây không chứ?
Garen cứ như vậy, đứng thật lâu, nhưng vẫn không có gì xảy ra. Teemo lên tiếng:
- Chắc nó đi rồi, Garen.
Garen vừa đặt kiếm xuống, mặt nước có động tĩnh, nó lao thằng vào người Garen. Phản ứng thật nhanh, nhặt thanh kiếm lên trong tích tắc, Garen một kiếm đâm thẳng từ miệng cá xuyên thẳng qua người, khiến nó chết ngay tức thì. Anh ngồi gục xuống, thở nhẹ nhõm, không quên nháy mắt với cậu nhóc Yordle:
- Teemo, nhiêu đây... đủ để ăn chưa?
- Đủ rồi, đủ rồi, để Teemo, còn lại để Teemo chế biến. - cậu đi quanh con cá mập, nhảy lên vui mừng vì chiến thắng.

Teemo lol
Teemo
Rồi Teemo nhờ Garen cắt một phần của cá mập ra, để ở giữa thuyền, ra hiệu Garen tránh xa. Xong rồi cậu lấy ra một viên thuốc trong túi, ném vào phần thịt trên sàn, con cá bắt đầu bốc lửa, vài phút sau, ngọn lửa vừa tắt, thịt cá cũng vừa chín tới:
- Xong rồi Garen, ta ăn nào.
- Cậu vừa làm gì vậy nhóc?
- Thì đó là một dạng phép thuật cao hơn, đó là viên "Thiêu đốt", cùng một loại phép thuật dạng đóng hộp đấy mà, được các pháp sư khác thi triển vào đó, dùng rất tiện - Teemo cười híp mắt kể với giọng tự hào.
Garen ngạc nhiên với Teemo, cậu ta tuy nhỏ nhưng lại chẳng thể coi thường được. Cứ như vậy, cả hai cầm cự thêm vài ngày, Garen nhìn tấm bản đồ của mình, anh đã ở Tây Bắc rồi, nhưng vẫn chưa đến được nơi cần đến. Anh cùng Teemo trò chuyện, rồi họ câu cá, cứ như vậy đến tối. Đêm hôm đó, khi Garen đã say giấc, Teemo liền giục Garen dậy:
- Garen... Garen ơi, dậy mau, xem kìa.
Garen chẳng biết chuyện gì, anh cùng Teemo ra ngoài xem thử, là sương mù, sương mù giăng kín khắp lối đi, thật đáng sợ khi lang thang trên đại dương mênh mông với cái thời tiết thế này. Anh chợt nhớ, lấy tấm bản đồ ra xem, nhưng tọa độ của anh lại chẳng ở trên bản đồ:
- Teemo, chuẩn bị đồ đạc, ta sẽ rời tàu, hãy quan sát kỹ nếu thấy đất liền nhé.
Thấy Garen khẩn hoảng, Teemo cũng chạy thật nhanh vào trong, cầm thanh kiếm ra đưa Garen. Cả hai bắt đầu chờ thời gian trôi.
Cứ như vậy một tiếng đồng hồ trôi qua, âm thanh của con tàu lúc rẽ nước, mọi thứ im lặng đến đáng sợ, sương mù dày đặc. Teemo lên tiếng trước:
- Garen, Garen có thấy...
- Thấy gì nào, Teemo?
- Kia kìa... - Vừa nói cậu vừa run run ngón tay chỉ chỉ.
- Đâu nào, sao ta chẳng...
- Sóng thần kìa, Garen. - Teemo hét lớn.
Cơn sóng đổ ập vào con thuyền, Garen và Teemo chẳng còn đường thoát, họ bị dòng nước cuốn phăng...

(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Sau khi kết bạn được với Teemo, Garen cùng Nidalee và Teemo trò chuyện vui vẻ suốt đêm. Lúc này, Teemo ngỏ ý muốn đi cùng và Garen đã chấp nhận. Hôm sau, Garen cùng người bạn đồng hành mới Teemo chào tạm biệt Nidalee, lên đường đến Sshadow Isles. Nhưng trước hết họ phải vượt qua khu rừng kỳ bí Plague Jungles đã...
Garen truyền kỳ liên minh huyền thoại lol lmht league of legends

Khi tiến vào Plague Jungles cùng với Teemo, ngay từ bước chân đầu tiên, Garen đã cảm nhận được khu rừng này có điều gì không bình thường.

Plague Jungles lmht
Plague Jungles
Khác với rừng già Kumungu, Plague Jungles luôn có các dòng chảy ma thuật tồn tại, nó khiến cho các sinh vật trong khu rừng này đột biến, mới có thể thích nghi với cuộc sống này được. Tại sao ư? Sau khi chiến tranh cổ ngữ diễn ra, trong suốt cuộc chiến tranh cổ ngữ thì khu rừng này đã bị tàn phá nặng nề bởi các ma thuật cổ xưa, khiến cho đến tận bây giờ nó phải chịu lấy những tổn hại nặng nề, khiến nó trở thành một trong các nơi được cho là nguy hiểm nhất Valoran này.
Garen cùng Teemo đi thật nhanh, đến ban trưa, họ đã dừng chân ở giữa khu rừng, nghỉ ngơi và xem lại bản đồ. Theo như dự tính, có thể đến gần trưa ngày hôm sau, họ sẽ đến được bờ biển, nơi có con thuyền của Teemo, để tìm hòn đảo trong truyền thuyết. Sau khi nghỉ ngơi, họ lại tiếp tục chuyến hành trình, Garen lần nữa nghe có tiếng động ở phía trước, ra hiệu Teemo:
- Xuỵt, dừng lại! - Garen nói nhỏ nhất có thể - Ta nghe có tiếng động, theo sát ta nhé Teemo.
Cẩn thận từng chút một, cả hai bám rón rén lần về hướng phát ra âm thanh. Garen cùng Teemo từ từ tiến về phía trước, rồi nhìn xuyên qua từng kẽ lá ngay bên trên. Và... chỉ là một đàn khỉ mà thôi.
- Cẩn thận luôn là đức tính tốt, nhưng nên nhớ là ở rừng thì động vật cũng có thể gây ra tiếng động đấy Garen! - Teemo cười phá lên nhắm tịt cả mắt - Garen đoán sai, Garen đoán sai nhé, chẳng có ai cả.
Garen nhìn Teemo một hồi, anh bật cười, rồi ẵm cậu lên vai, tay còn lại lê thanh kiếm của mình mà bước đi. Họ vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, có vẻ như ai cũng dễ thân thiết với Teemo quá đấy:
- Teemo, ở Bandle City, cậu có thích một ai ở đó không?
- Sao Garen... hỏi Teemo như vậy?
- Ừ thì, chỉ là ta tò mò vậy thôi. Cậu nên nhớ rằng chúng ta sắp đi vào một nơi khá nguy hiểm không có đường lui đấy! Nếu có ai đó đáng để cậu lưu lại, thì hãy trở về đi Teemo.
Teemo loay hoay trên vai của Garen mà suy nghĩ, cậu đã tìm ra đáp án của mình:
- Uhm... cơ mà, thật ra là có, có một người mà Teemo rất thích đấy, người bạn đó tên là Tristana.

Tristana lol
Tristana
Vung những đường kiếm dứt khoát bằng một tay, chặt đi những bụi cỏ mọc trên đường. Garen như đang cố kiếm một điều gì đó để Teemo đừng để ý quang cảnh hiện tại, những thực vật mà anh chém đứt đều có sức sống và tái tạo đến kinh ngạc. Chỉ riêng điều này thôi thì cũng hiểu rõ là khu rừng thật sự quá nguy hiểm nếu như không biết về nó, anh đáp lại Teemo với chất giọng thật bình thường để cậu không nghi ngờ:
- Tristana, cái tên đẹp đấy chứ. Là một cấp dưới hay cấp trên của cậu đây nhóc?
Chú nhóc Teemo chỉ chờ cái cơ hội này, mà giải thích một cách khá tự hào về Tristana cho Garen:
- Tristana, là người duy nhất Teemo luôn tin tưởng để thực hiện một nhiệm vụ khó, luôn là vậy. Có thể Tristana không mạnh mẽ như những cô gái khác, nhưng cô ấy rất đáng tin tưởng... tận bên trong thâm tâm của Teemo.
- Cũng thuộc đội trinh sát chứ nhỉ?
- Không có đâu, Tristana thuộc Đội Biệt Kích Megline, một trong những tay xạ thủ cừ khôi nhất đấy. Và gần như cả Bandle đều thán phục tài năng của Tristana cơ nhé! Teemo có thể tự hào mà nói rằng Teemo là bạn của Tristana.
- Ồ, vậy là... - Garen liên tục vung kiếm mở đường - thế chắc hẳn cô bé rất giỏi về khả năng nhắm bắn như cô nàng cảnh sát Caitlyn phải không?
 - Không, Tristana dùng súng pháo cơ, một loại đại bác thu nhỏ đấy. Cũng có thể nói là phiên bản thứ hai của các khẩu đại pháo mà Demacia hay Noxus vẫn dùng trong quân sự.

Caitlyn lmht
Caitlyn
Garen nghe đến đấy, anh lại tưởng tượng ra một Tristana lực lưỡng thế nào mới vác nổi cái loại súng đó ấy. Cơ mà càng nghĩ càng buồn cười, tộc Yordle của Teemo luôn làm những điều mà loài người như Garen ngạc nhiên thật. Và rồi anh hỏi:
- Thế Teemo, cậu có biết đến Poppy không?
- Poppy? Đương nhiên là Teemo biết chứ, cô ấy là đại sứ của Bandle và Demacia cơ mà, chắc hẳn Garen hay nghe cô ấy kể về Bandle phải không? Poppy rất tự hào về bản thân cũng như quê hương của mình mà.
- Uhm, ta đã gặp cô ấy rồi, cơ mà chưa lần nào được đến thành phố Bandle của cậu cả, chắc hẳn nó đẹp lắm nhỉ?
- Đúng vậy, thành phố Bandle của Teemo là đẹp nhất. Khi làm xong mọi việc, Garen hãy dẫn Katarina cùng về quê hương Bandle của Teemo đi nhé. Cả hai sẽ phải ngạc nhiên đấy!

Poppy lol
Poppy
Garen cười to và gật đầu, cả hai cứ đi như vậy đến gần tối, họ đã đến rất gần bờ biển. Rồi Teemo cùng Garen dừng chân tại một gốc cây, họ nhóm lửa trong đêm tối, nói chuyện một hồi, đến lượt Teemo hỏi Garen:
- Mà Garen, ở Demacia các anh hùng khác có biết dùng pháp thuật không?
- Chỉ với các pháp sư thì họ biết, còn như ta, ngoài thanh kiếm và sức mạnh của nó, ta chẳng biết pháp thuật gì cả.
- Như các phép thuật nguyên tố thông thường thì sao? Garen cũng chẳng hề được biết đến sao chứ?
Anh xoa đầu lấy Teemo rồi phì cười:
- Đúng vậy, Teemo à!
Nghe đến đây, cậu loay hoay với cái túi đeo sau lưng, Teemo lấy trong túi vài viên bi tròn tròn đưa cho Garen. Mỗi viên có một màu sắc nhất định. Rồi cậu giải thích:
- Đây là đạn lá chắn, khi gặp nguy hiểm, Garen hãy ném nó thật mạnh xuống đất, nó sẽ tạo ra một lớp màn chắc giúp Garen khỏi nguy hiểm, cứ cầm lấy đi, Teemo còn nhiều lắm.
Garen lập tức từ chối hảo ý này, vì bản thân Garen khi thề ước với thanh kiếm và bộ giáp của mình, cũng là liên kết của thần linh thì anh sẽ không dùng tới sức mạnh từ bên ngoài nào cả.
- Cậu giữ đi Teemo, ta có thể tự lo cho mình được. Không sao cả đâu.
- Garen... không tin Teemo... - vừa nói, cậu run lên như sắp khóc ấy.
Garen chẳng có khiếu về dỗ dành người khác, mặc dù là anh trai của Lux nhưng từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có thể bảo vệ cô ấy trước đám con gái chuyên ăn hiếp cô, chứ chẳng hề dỗ dành Lux một lần nào. Cầm lấy một viên, Garen giữ lấy bên người vì anh chẳng biết nếu từ chối Teemo thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Cứ như thế, cả hai trò chuyện thêm lát sau, một lần nữa khi họ chuẩn bị nghỉ ngơi, Garen có cảm giác thứ gì đó nhìn anh ở trên cây, anh lên tiếng hỏi Teemo, đồng thời tay phải đã nắm chặt lấy thanh kiếm của mình:
- Teemo, cậu từng đi qua đây, cậu có quen ai trong đây sao?
- Không hề, Teemo chạy rất nhanh, chỉ một ngày đường là Teemo đã tới được rừng Kumungu để gặp lấy Nidalee.
- Vậy thì, thế cậu hãy chuẩn bị chạy thật nhanh nhé Teemo.
Teemo chẳng hiểu gì, Garen vừa dứt lời, một bóng người trên cây lao thẳng vào Garen, hắn dùng thứ vũ khí là một thanh gậy dài, không rõ chất liệu là kim loại hay từ thứ gì khác. Nhưng Garen nhanh tay hơn, vung sống kiếm ra đỡ đòn của hắn. Hai binh khí chạm nhau giữa đêm tối gây ra một chấn động khủng khiếp, sau đòn vừa rồi thì giờ là đấu sức, cả hai dùng toàn lực đẩy thật mạnh về phía đối thủ. Teemo không bỏ qua cơ hội, lấy trong túi của cậu một ống phi tiêu, phóng thẳng về tên lạ mặt kia. Động tác dứt khoát của Teemo không hổ danh là trinh sát trứ danh của thành phố Bandle, Teemo nhanh như thoắt đã phóng mũi tiêu trúng đích, nhằm ngay vào yếu điểm ở cổ. Khoảng khắc mà phi tiêu vừa trúng vào mục tiêu thì Garen lựa sức bật lùi về sau, nhưng đến giờ thì hắn vẫn đứng sững ra đó ra đó. Garen biết có gì không ổn, tên lạ mặt này lập tức phát nổ, Garen nhảy thật nhanh về phía sau, cách xa nhóm lửa. Trong khoảnh khắc, Garen hét to lên:
- Teemo, cẩn thận, hắn ở sau cậu kìa.
Teemo vừa nghe, vội lách sang một bên, một gậy của hắn lần nữa đập hụt, Teemo nhanh chóng phóng một phi tiêu vào hắn. Lần này, thì mũi phi tiêu đã trúng ngay vai của người này, phi tiêu của Teemo không mạnh như súng đạn thông thường được, như độ chính xác thì không hề thua kém. Vì điều đó, cậu đã dùng độc thay cho điểm khiếm khuyết là sức mạnh, lần này thì hắn may mắn là không phải loại độc dược chết người, chỉ ảnh hưởng đến thần kinh thị giác vài phút. Chất độc lập tức có tác dụng, hắn như một kẻ mù lòa, quơ gậy lung tung thậm chí nguy hiểm hơn nhiều. Trong ánh lửa bập bùng, Garen nhìn thật kỹ, thì hắn không hẳn là một con người, đây là một con khỉ giống người mà thôi. Teemo chạy thật nhanh về Garen, cả hai chuẩn bị tác chiến lần nữa. Khi hắn đã dần nhìn rõ được, Garen nói thật to:
- Con khỉ này, tại sao lại tấn công ta?
Cả hai vẫn chuẩn bị vũ khí, đề phòng đối phương ra tay:
- Không phải các người vào đây, để hòng tìm lấy sức mạnh của cánh rừng này sao? Một tên to con với thanh kiếm, chắc chắn ngươi là kẻ mạnh rồi. Ta thì không quan tâm các ngươi có tìm được sức mạnh hay chưa, ta chỉ muốn đánh với người giỏi nhất, xưng tên đi.
- Ngươi có thể đánh với ta vào ban ngày, sao lại chờ đêm đến ra tay?
- Chiến thắng thì không cần nói gì cả, nếu ngươi chỉ là kẻ ham muốn tìm kiếm sức mạnh thì ngươi sẽ không đi đến tận đây. Nếu như không đỡ được đòn của ta, thì nằm xuống là vừa rồi. Thế giờ đây, ngươi có xưng tên hay ta sẽ tiếp tục mà không cần biết tên của ngươi?

Ngộ Không wukong lol
Ngộ Không
Garen ngẫm nghĩ, thật khó mà đôi co với cái con khỉ thích nói ngang này. Anh đẩy Teemo lùi ra phía sau. Tiến tới trước và đáp lại:
- Ta là Garen của Demacia, nếu muốn có một trận đánh thật sự, sáng mai hãy gặp ta tại đây. Còn chú nhóc này thì không phải là đối thủ của người, đừng làm hại đến cậu ấy.
Nghe lấy cái tên Demacia, hắn khựng lại ngẫm nghĩ. Dường như hắn đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải. Từ ai đó hoặc một kẻ nào mà hắn đánh bại. Bất ngờ, hắn cắm vũ khí xuống đất.
- Ngươi... quen biết thế nào với Master Yi?
- Trước khi nói về người khác, ngươi nên xưng danh tánh của mình trước đi.
Khi mà Garen vừa cắm kiếm của mình xuống, trong thoáng chốc, hắn đã ở trước mặt cả hai người, nhe răng cười với giọng điệu hăm dọa cùng với hai cái răng nanh nhọn hoắt thể hiện dã tính của động vật:
- Thế là ngươi muốn đánh phải không?

(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Khu rừng kỳ bí Plague Jungles

Phần trước, kẻ nhìn trộm gái tắm - Garen đã được Nidalee giúp đỡ làm bè gỗ. Trên đường đi, Garen phát hiện ra một kẻ lục lọi đồ đạc của mình là Teemo. Liệu anh sẽ làm gì với hắn ta khi biết nhóc lùn này cũng là bạn của Nidalee. Cùng xem tiếp để hiểu rõ sự tình.
Liên minh huyền thoại league of legends lol lmht garen truyền kỳ

Nidalee và Teemo lol
Nidalee và Teemo
Garen thả con chồn từ thành phố Bandle xuống, rồi quay sang hỏi Nidalee:
- Được rồi, vậy cô bảo cậu nhóc này giải thích về việc theo dõi và lục lọi hành trang của ta đi Nidalee. Và nhớ, - Garen quay sang Teemo - nếu có gì không đúng ở đây thì ta sẽ treo cậu nhóc lên cây đến sáng luôn đấy cậu nhóc.

Teemo lmht
Teemo
Teemo không biết là Garen chỉ hù dọa cậu thôi, bèn phân trần hết tất cả từ đầu đến cuối:
- Teemo... không có ý xấu, Teemo không có ăn cắp của ngài. Chỉ là... Teemo vào đây để thăm người bạn là Nidalee, cũng vô tình phát hiện ngài đã nhặt vài quả nấm đặt trên đường ấy. Vì điều đó... nên Teemo đi theo, nhằm lấy lại chúng mà thôi.
- Những quả nấm đấy thì thế nào đây? - Garen gãi cằm.
Đồng thời, anh cũng lấy ra những quả nấm màu xanh đưa trả lại cho Teemo. Thấy những trái nấm mình, Teemo dùng vài bùa phép nhỏ, khiến cho màu xanh của nó dần biến mất, cho đến khi thành màu trắng, rồi cậu lại cất vào trong cái túi đeo bên hông. Garen hỏi tiếp về hành động vừa rồi:
- Những trái nấm đó... có công dụng gì chứ?
- Garen thật không biết những quả nấm đó sao? - Nidalee trố mắt.

Garen lol
Garen
Đương nhiên là Garen lần đầu thấy chúng thì làm sao mà có thể biết được chứ. Với lại, đây còn là lần gặp mặt đầu tiên của cả hai người nữa mà. Nidalee lại nhìn sang Teemo, cậu nhóc giải thích thêm lần nữa:
- Đó là... vũ khí của Teemo, một loại bom ma thuật, nó được hẹn giờ để nổ, khi rơi khỏi người Teemo và khoảnh khắc ngài cầm vào đã vô tình kích hoạt nó, nếu không sớm thu hồi, nó sẽ đem cho ngài rắc rối mà thôi. Nét mặt của Teemo cũng nghiêm trọng khiến cho Garen không thể không tin về việc đó. Tuy nhiên, trời cũng đã khuya:
- Thế được rồi, mà này cậu nhỏ, ta tên là Garen của Demacia, còn cậu là Teemo phải không? Cứ gọi ta là Garen được rồi, không cần phải xưng hô như cậu đang nói, vả lại, ta không thích được gọi là "ngài" đâu.
- Vậy sao? Vậy... được rồi, vậy Teemo sẽ gọi ngài là Garen... Cơ mà, ngài là Garen của Demacia đó sao? Có đúng là vậy không?
- Chính là ta đây, cậu biết ta đấy sao, cậu nhóc.
- Thật may mắn, Teemo được gặp Garen, tướng quân lừng lẫy của Demacia đây sao.
Rồi Teemo nhảy quanh đám lửa vui mừng như một đứa trẻ mới lớn vậy. Garen nhìn Teemo như vậy, cũng phải bật cười vì cái hành động của cậu ta, Teemo nói tiếp:
- Chào Garen, Teemo thuộc lực lượng Trinh Sát Mẫu Hạm của thành phố Bandle, nghe danh của Garen đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt.
- Chào Teemo, ta cũng rất vinh hạnh được gặp cậu - Garen cười rất sảng khoái, đáp lại.
- Hai người đang nói chuyện gì, Nidalee nghe chẳng hiểu gì cả. - Nidalee thêm vào, nhăn mặt.

Nidalee lmht
Nidalee
Cả ba cứ vậy ngồi nói chuyện đến tận gần nửa đêm, họ mới cùng nhau nghỉ ngơi tại cánh rừng già Kumungu này. Cho đến sáng hôm sau, cả ba cùng nhau lót dạ bằng các hoa quả trong rừng. Qua trò chuyện, Garen biết được vì một lý do nào đó, nên từ nhỏ Nidalee đã là người bảo vệ khu rừng nên cô sống ở đây từ rất lâu. Còn Teemo, vì vào rừng để tìm nguyên liệu cho vũ khí của mình, và họ đã là bạn của nhau từ khi gặp mặt, cho đến Garen:
- Ta phải làm một chiếc bè, ta sẽ đến được Shadow Isles, quần đảo bóng đêm.
- Shadow Isles? Garen muốn đến đấy sao? Và Garen cần bè để vượt qua đại dương bao la cơ à? - Teemo hỏi.
- Đúng vậy, và Teemo giúp ta chứ?
- Hòn đảo ấy vốn chẳng có thật cơ mà? Nó chỉ ở trong truyền thuyết thôi, nhưng mà Garen cần đến đấy làm gì?
Garen nhìn Teemo, thở dài, rồi kể cho Teemo nghe câu chuyện của mình, từ Demacia, anh vượt qua sa mạc Shurima, rồi đến thành phố lãng quên Urtistan để gặp Zilean...
Teemo nghe được toàn bộ câu chuyện của Garen:
- Teemo không thích người của Noxus, nhưng nếu Demacia muốn cứu một ai đó, thì họ chắc cũng chẳng phải người xấu, Teemo có thể giúp Garen.
- Cậu tính giúp ta bằng cách nào, Teemo?
- Ở Bandle City, Teemo có thể đi tới Kumungu bằng con đường tắt xuyên dãy núi ngăn Bandle City với thế giới bên ngoài. Nhưng lần này Teemo đã dùng con thuyền nhỏ của mình đi từ eo biển, băng quá Plague Jungles, để đến được Kumungu này, Teemo có thể cho Garen mượn con thuyền đấy, nhưng phải để cho Teemo theo Garen.

bandle city lmht
Bandle city
- Không thể được! - Garen nghiêm túc.
Cả Teemo cũng ngạc nhiên, rồi cứ líu tíu:
- T-Tại sao vậy? Garen không thích Teemo sao? Hay là do Teemo...
- Đây là chuyện có thể nguy hiểm tính mạng, ta không thể dẫn cậu theo được, cậu nhóc à.
- Hãy cho Teemo theo đi, Teemo sẽ giúp được cho Garen cơ mà.
Nidalee thấy vậy, cô nói với Garen:
- Garen tin tưởng Teemo đi, Teemo chưa bao giờ làm Nidalee thất vọng đâu.
Garen nhìn Nidalee, rồi lại nhìn sang Teemo. Anh cũng lắc đầu:
- Thôi được, nhưng cậu phải hứa với ta, khi gặp nguy hiểm, hãy chạy nhanh hết sức có thể, được chứ? Hiển nhiên không cần phải hỗ trợ ta đâu, hãy cố gắng lo cho bản thân cậu thôi?
- Teemo...làm được!
Garen gật đầu, vậy là từ đây, Garen lại có thêm người bạn đồng hành trong chuyến phiêu lưu của mình, còn Nidalee, vì phải lãnh trọng trách bảo vệ khu rừng này, nên không thể theo đi theo Garen được. Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, cho đến bìa rừng Kumungu, bên kia đã là Plague Jungles, Nidalee lên tiếng:
- Đã tới giới hạn rồi, Nidalee không thể đi tiếp được. Cả hai... hãy cố gắng trở về nhé.
Nidalee chạm tay vào trán Teemo, rồi Teemo lại làm ngược lại với Nidalee. Garen chẳng hiểu đây là tục lệ hay truyền thống gì cho lắm, nhưng Nidalee đứng trước anh, rồi dùng tay phải mình đặt lên ngực anh, sau đó nắm lấy tay Garen đặt lên ngực mình. Garen bất ngờ, có chút ngượng ngạo nhưng phải cố gắng thật bình tĩnh, chẳng biết họ làm gì. Sau đó từ biệt Nidalee, khi đã đi xa, Garen thắc mắc với Teemo:
- Vừa rồi... cô ấy làm gì thế?
- Đó là cách chào hỏi với bạn của mình thôi, vì Teemo có bộ lông mềm mượt như loài chồn, nên Nidalee mới vuốt trán Teemo, còn Garen thì như một người bạn to lớn, nên mới đặt tay lên ngực Garen. Hoặc có thể... do cách suy nghĩ của Nidalee, nếu Garen không làm theo thì Nidalee sẽ không vui đâu.
Garen lắc đầu, cùng Teemo tiến về Plague Jungles. Họ đâu biết rằng, trong Plague Jungles được mệnh danh là "khu rừng hiểm họa", lại có bao nguy hiểm chờ họ ở đây...

Plague Jungles lmht
Plague Jungles
Khi tiến vào Plague Jungles cùng với Teemo, ngay từ bước chân đầu tiên, Garen đã cảm nhận được khu rừng này có điều gì không bình thường, khác với rừng già Kumungu, Plague Jungles luôn có các dòng chảy ma thuật tồn tại, nó khiến cho các sinh vật trong khu rừng này đột biến, mới có thể thích nghi với cuộc sống này được. Tại sao ư? Sau khi chiến tranh cổ ngữ diễn ra, trong suốt cuộc chiến tranh cổ ngữ thì khu rừng này đã bị tàn phá nặng nề bởi các ma thuật cổ xưa, khiến cho đến tận bây giờ nó phải chịu lấy những tổn hại nặng nề, khiến nó trở thành một trong các nơi được cho là nguy hiểm nhất Valoran này. Garen cùng Teemo đi thật nhanh, đến ban trưa, họ đã dừng chân ở giữa khu rừng, nghỉ ngơi và xem lại bản đồ. Theo như dự tính, có thể đến gần trưa ngày hôm sau, họ sẽ đến được bờ biển, nơi có con thuyền của Teemo, để tìm hòn đảo trong truyền thuyết. Sau khi nghỉ ngơi, họ lại tiếp tục đi, Garen lần nữa nghe có tiếng động ở phía trước, ra hiệu Teemo:
- Dừng lại, tôi nghe có tiếng nói, theo sát ta nhé Teemo.
Cả hai rón rén lần theo tiếng động phía trước, điều gì đang chờ họ ở đây?

(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Cơ thể Katarina đã được an toàn bởi phép thuật Zilean, Garen đã hoàn toàn có thể yên tâm tìm cách cứu nàng. Giờ là lúc kiếm kẻ không phải là con người Yorick. Trước khi đến được Shadow Isles, Garen cần làm một việc...
lmht liên minh huyền thoại lol league of legends garen truyền kỳ

Garen mở ra tấm bản đồ phép thuật, vẫn chẳng có gì cả.

Shadow Isles lmht
Shadow Isles
Đây là tấm bản đồ đặc biệt, được các pháp sư Demacia yểm lên vài thứ ma pháp, nó có thể chỉ ra các nơi cần đến và vị trí đang ở. Garen bắt đầu suy nghĩ về Shadow Isles, nhưng nơi đó vẫn không xuất hiện trên bản đồ, thật kỳ lạ, và anh bắt đầu thử lại lần nữa, kết quả vẫn không được như ý muốn. Garen đành nhớ lại lời của Zilean, Shadow Isles nằm ở biển Tây Bắc Valoran, nơi có sương mù bao quanh, nơi chỉ có trong thần thoại.

Rừng già Kumungu lol
Rừng già Kumungu
Càng suy nghĩ càng rối, ở đây ngoài cát với cái nắng nóng chết người, chẳng có thuyền bè hay bất kỳ một ai cả, làm sao anh có thể vượt khơi mà tới được Shadow Isles. Có lẽ chỉ có cách về Demacia để mua một chiếc thuyền? Bản đồ hiện ra, nhưng lần này, lại nhấp nháy liên tục về sa mạc Shurima. Ở đây, nếu như có việc không ổn, tấm bản đồ này sẽ cho biết nguy hiểm trên hành trình, chắc tại Sa mạc Shurima lúc này đang có bão cát, cho nên mới như vậy. Ngoài cách tự làm cho mình một chiếc bè gỗ thì chẳng còn cách nào khác, đường về Demacia quá xa, nên Garen đã đến rừng già Kumungu. Nằm phía Nam của Valoran, và phần lớn các vùng đất nằm ở phần phía Nam Vách Ngăn đều mang những vết tích nặng nề của cuộc chiến tranh cổ ngữ và khu rừng già Kumungu này cũng chẳng có ngoại lệ. Truyền thuyết cho rằng trong khu rừng già này luôn ẩn chứa những kho báu mang sức mạnh huyền bí còn sót lại từ chiến tranh cổ ngữ, nhiều nhà thám hiểm đã đến đây nhưng rất nhiều người đã không thể trở về từ nơi này và giờ chính Garen lại đặt chân đến đây.
Mất vài ngày Garen đi từ Urtistan để đến với rừng già Kumungu. Thật ra anh có thể mất đến vài tuần, nhưng nhờ Zilean, thời gian xung quanh Garen đã trôi thật chậm, hay nói cách khác là Garen hoạt động nhanh hơn bình thường, mặc dù khái niệm thời gian của Garen vẫn chẳng thay đổi, người khác nhìn vào lại nghĩ Garen đang đi với tốc độ chóng mặt thì Garen lại nhìn họ như đang di chuyển thật chậm. Khi anh đến nơi, pháp thuật của Zilean vừa hết tác dụng. Trước mặt Garen đã là Kumungu, thật khác biệt, nó như tách riêng ra hai thế giới, khác với cái khí hậu ở sa mạc, có cây, có cỏ, có chim chóc, mọi thứ như chẳng hề có dấu chân con người. Đi được vài bước, trước mặt của Garen là một con sông nhỏ. Mừng rỡ, Garen chạy thật nhanh lại, uống vài ngụm nước mát từ mẹ thiên nhiên. Anh men theo con sông lên đến thượng nguồn, là một ngọc thác. Từ xưa đến ngay, ngoài chiến tranh, loạn lạc, anh chưa bao giờ thấy được những cảnh yên bình như thế này. Garen lại có suy nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, chính anh là người sẽ dẫn Katarina đến đây, nhưng bây giờ... Bỏ qua những chuyện không vui, Garen cởi bỏ hết giáp phục trên bờ, đã lâu rồi Garen chưa được ngâm mình trong dòng nước mát, lần này như được một dịp nghỉ ngơi, Garen tranh thủ những thời gian như thế này. Bước xuống dòng nước mát lạnh, Garen thấy trong người thật thư giản, bao mệt mỏi từ trước đến giờ tan biến, rồi anh lại nhớ về những ngày ở quê nhà, khi rãnh rỗi vẫn cùng người bạn Jarvan cạn chén no say. Rồi những lúc chạm trán với Katarina ở chiến trường, anh nhớ về mọi thứ. Được một lúc, Garen lên bờ mặc y phục vào, chuẩn bị tìm một cây cổ thụ để đóng lấy bè. Bất chợt, anh nghe có tiếng người cười đùa, cái chất giọng trong trẻo thế kia thì chỉ có thể là phụ nữ. Anh chộp lấy vũ khí, rồi nhanh chóng trèo lên một cái cây lớn chờ sẵn. Bóng một người từ trong rừng bước ra, đó đúng thật là một cô gái. Dáng người trẻ nhưng tóc dài hơn lưng, vác trên lưng là một ngọn giáo tự làm một cách thô sơ, mang trên tay một chú thỏ con, vẫn mang chút gì đó rất hoang dã.
"Trong khu rừng già này vẫn có người sinh sống sao?" - Garen suy nghĩ.

garen lol
Garen
Rồi cô gái đặt con thỏ xuống, cô cởi bỏ y phục, có lẽ là đi tắm, Garen nghĩ việc của mình không phải ở đây, nhưng làm sao xuống được, anh đành lắc đầu và chờ cô gái kia rời đi, còn anh có thể tranh thủ để nghỉ ngơi một giấc. Nhưng cái xui thì chẳng chờ lấy gì, cành cây như không chịu nổi sức nặng của Garen, và bắt đầu gãy: "Đừng gãy, cố lên, đợi ta một tý thôi, để ta qua nạn này đi...". Cành cây ngưng tiếng, không còn âm thanh "rắc rắc" nữa. Garen vừa thở phào, "rầm", rốt cuộc, cái gì đến cũng đến, anh té xuống. Nghe tiếng động, cô gái kia đã quay lại. Nhưng không phản ứng như những thiếu nữ e thẹn khác, người này nhìn Garen như một kiểu đe dọa, đôi mắt như các loài mãnh thú săn mồi, nhảy sổ lên bờ. Một ánh sáng phát ra từ cô gái, Garen nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, trước mặt anh đã là một con báo hung tợn. Thầm nghĩ: "Chắc là phép thuật triệu hồi, một triệu hồi sư sao?" Nhưng với sức một người có thể hạ gấu như Garen, con báo này làm sao mà đe dọa được. Không cần dùng đến kiếm, Garen đưa hai tay thủ thế. Và đúng như vậy, khi con báo nhảy vồ tới, Garen dùng đôi tay khỏe mạnh, chụp lấy cổ nó và vật xuống, vài phút sau, anh đã siết chặt cổ con báo, khiến cho nó không cử động được. Nhưng Garen đã nương tay, anh không giết nó, khi thấy con báo gục, anh lấy thanh kiếm, quay lưng bỏ đi. Vừa quay lưng đi, thứ ánh sáng kia đã trở lại khiến anh quay người nhìn, chỗ con báo kia đã chẳng còn, mà thay vào là cô gái lúc nãy, và Garen biết rằng chính cô gái này là con báo kia, thật may mắn là Garen không giết người vô tội. Nhưng làm gì bây giờ, nếu bỏ mặc cô gái kia ở đó, chẳng lẽ chờ các mãnh thú đến xơi tái cô ta sao, không thì cô gái này đang chẳng có gì trên người, sao anh lại có thể động đến được. Nhưng có lẽ không cần, cô gái tỉnh dậy, Garen quay người lại:
- Cô hãy bình tĩnh, tôi chẳng phải người xấu...
Không có tiếng trả lời, Garen quay lưng lại, chẳng có ai ở đó, Garen ngạc nhiên, rồi suy nghĩ, và anh biết rằng cô ta ở đâu. Vừa quay người lại, một mũi giáo chỉ thẳng cổ anh:
- Nhà ngươi là ai?
- T-Ta... là Garen của Demacia, chỉ vô tình lạc đến đây.
- Ngươi có phải là người tốt?
- Đúng rồi, rất tốt là khác, cô bỏ vũ khí xuống trước đã, được không? Ta có thể giết chết cô khi nãy nhưng không hề, điều đó đã chứng tỏ rồi.
Cô gái nhìn Garen một hồi, ngẫm nghĩ, rồi bỏ giáo xuống, nói với Garen:
- Ta là người canh giữ khu rừng này, Garen đến đây làm gì? Garen muốn tìm báu vật ở đây sao?
- Không, không hề, tôi chỉ muốn làm một chiếc bè gỗ, nên đã đến đây...
- Bè gỗ?
- Đúng vậy, vật có thể nổi trên nước, đi qua các con sông và biển nhỏ.
Cô gái không hiểu lắm:
- Hừm, ta là Nidalee, ta ở đây lâu từ rất lâu. Nếu Garen không phải người xấu, ta có thể giúp Garen, vậy làm bè gỗ thì cần gì?
- Vậy cô có thể chỉ cho ta, nơi nào có nhiều cây to nhất không? Chỉ vậy thôi là được rồi.
- Đơn giản vậy sao, hãy men theo dòng đi ra ngoài, tại đấy có nhiều cây mọc ven hai bên sông, có thể có thứ mà Garen cần.
- Cô... có thể dẫn đường cho ta không?
- Được thôi...

Nidalee lmht
Nidalee
Garen cùng người bạn mới là Nidalee, cả hai bắt đầu đi tìm nguyên liệu để giúp Garen làm một con bè gỗ, thế nhưng chẳng biết đi được bao lâu thì trời đã gần tối, Garen hỏi:
- Còn bao lâu thì tới nơi vậy, Nidalee?
- Chỉ sáng ngày mai, là sẽ tới nơi, Garen có gì sao?
- Không, chỉ là, ta hơi đói bụng, không biết tại nơi này có hoa quả nào không?
- Được thôi, Garen là bạn ta, đợi ta ở đây, đừng đi đâu nhé...
Nói rồi, Nidalee để Garen ở lại, lao thật nhanh vào các ngóc ngách trong khu rừng. Như khu rừng là một phần của Nidalee vậy. Garen ngồi xuống, anh xem lại bản đồ, có lẽ chỉ ngày mốt, khi anh làm xong bè, anh sẽ mất khá nhiều thời gian để đưa nó xuống nước được, nhưng đã lao thì theo lao, về Demacia thì không được, ai mà biết cơn bão cát kia tồn tại bao lâu cơ chứ. Bất chợt Garen thấy có cảm giác bị theo dõi, anh quay lưng lại nhưng chẳng có ai cả. Và Nidalee đã về đến:
- Trái cây đây Garen, Garen ăn đi, Nidalee ăn trên đường về rồi.
- Cảm ơn cô - Garen nói.
- Cảm ơn?
- Không, không có gì - Garen cười.
Cả hai nhóm lửa tại đấy, rồi Garen bắt chuyện, anh bắt đầu kể về mình, lúc anh ở Demacia, rồi đến khi anh phải đến đây, Nidalee nghe có vài chỗ không hiểu như thể rằng cô chưa từng tiếp xúc với văn minh loài người ấy chứ. Rồi Nidalee, cô ấy kể về thân thế của mình, cô cùng ba mẹ vào rừng từ nhỏ, chỉ để tìm lấy những kho báu trong truyền thuyết, và rồi họ ra đi vì căn bệnh lạ trong rừng, cô bị lạc lối ra từ nhỏ, và được mãnh thú nuôi lấy, hấp thụ được những pháp thuật cổ xưa, cô thành người bảo hộ của khu rừng này. Garen ngạc nhiên trước hoàn cảnh của Nidalee, nói một hồi, Garen thấy Nidalee đã chợp mắt từ lúc nào. Anh lấy tấm khăn choàng của mình đắp lên cho cô, xong tựa vào gốc cây ngủ thiếp đi. Chỉ vừa chợp mắt, Garen nghe có tiếng bước chân, đạp vào lá cây, càng lúc càng gần, không lẽ là kẻ lúc nãy theo dõi anh từ buổi chiều sao. Anh giả vờ đã ngủ say, để xem kẻ đó là ai. Tên bí ẩn trong đêm tối đã xuất hiện, là một tên lùn thuộc tộc Yordle ở thành phố Bandle City, hình như hắn đang lục lọi hành lý của Garen. Anh chộp lấy tên nhóc lùn này lại:
- Nhà ngươi là ai, theo dõi ta làm gì?
Nidalee kế bên nghe tiếng động vội tỉnh dậy, thấy Garen liền ngăn cản:
- Garen, đừng làm hại Teemo, Teemo là bạn của Nidalee trong khu rừng này...

Teemo lmht
Teemo

(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Đại tướng ăn quỵt
Khi đã đến Urtistan, gặp được Zilean, Garen đã đồng ý giúp ông 1 việc. Việc đó là gì mà phải nhờ đến một Đại Tướng của Demacia nhỉ? Tiếp theo, Garen sẽ đến đâu, gặp những kẻ kỳ lạ nào nữa đây?
league of legends liên linh huyền thoại lol lmht garen truyền kỳ

Thành phố Urtistan lmht
Thành phố Urtistan
Garen cùng Zilean bước vào trong tháp đồng hồ. Mọi thứ bấy giờ đều tối om như mực, chẳng có đến một ánh đèn dầu soi sáng.

Garen lol
Garen
Zilean huơ tay phải một vòng, tất cả ngọn đuốc thắp quanh ngọn tháp như có sức sống bùng lên mạnh mẽ, soi sáng con đường dẫn cả hai cùng nhau lên trên đỉnh của tòa tháp. Garen lấy mớ củi khô, tạo thành một nhúm lửa sửa ấm đêm khuya, đặt quan tài của Katarina xuống, Garen ngồi đối diện với Zilean:
- Cậu muốn hồi sinh lấy cô gái kia, ta chẳng có cách nào làm được. Nhưng ta có thể giúp cậu, giữ cho thân xác kia vẫn trông như lúc còn sống. Hãy để cô gái này ở nơi ta.
- Ngài có thể cam đoan rằng cô ấy không có việc gì ở đây được không? Tôi sẽ làm mọi việc mà ngài yêu cầu.

Katarina lmht
Katarina
Zilean gật đầu, rồi chỉ vài phép thuật nhỏ, Zilean đã tắt tất cả ngọn đuốc trong tháp, cả hai cần phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một ngày mới sắp đến. Lần đầu tiên, Garen lại có giấc ngủ ngon trong chuyến hành trình của mình, vì anh biết chắc rằng, ít nhất bây giờ anh đã không phải lo về nàng nữa. Cho đến sáng hôm sau, Garen tỉnh dậy, thì thấy Zilean đã ở đứng ngay cạnh cửa sổ, ông đang ngắm lại thành phố Urtistan vào bình minh. Biết rằng Garen đã thức giấc, ông ấy lên tiếng:
- Đã dậy rồi sao, mặt trời chỉ vừa ló dạng ở đây. Cậu trai trẻ, cậu có muốn xem cảnh bình minh ở Urtistan không? Hãy thử lại đây xem nào!

Zilean lol
Zilean
Garen đứng dậy đi lại cửa sổ, ánh mặt trời thật chói chang, nhưng Urtistan thì lại trông như thành phố chết, chẳng có dấu hiệu của sự sống. Garen không biết rằng Zilean đã sống được bao lâu trong đây rồi.
- Ta đã sống rất lâu, ta có thể điều khiển thời gian, nhảy từ nơi này sang nơi khác, đồng nghĩa với việc ta có thể thấy được quá khứ của cậu và của cả Katarina - Zilean nói.
- Chẳng lẽ mọi thứ khi tôi ngủ, chỉ trong một đêm, ngài đã biết được tất cả về chúng tôi sao?
- Đúng vậy, cậu trai trẻ à. Ta biết được gần như toàn bộ câu chuyện của Ác Kiếm đấy đại tướng của Demacia, nhưng còn chuyện tình cảm của cả hai, ta thật sự rất ngưỡng mộ tình của tuổi trẻ.
- ... - Garen im lặng.
- Thật may mắn, cậu nhóc, vì cả cô ta cũng yêu cậu. Garen có vẻ ngượng ngạo, nhưng anh lại vui vì biết rằng anh không phải là kẻ yêu đơn phương, cơ mà cũng đúng, làm sao lại có người con gái hi sinh vì anh, nghĩ đến vậy, Garen lại chẳng cười nổi. Zilean tiếp tục:
- Ta có bảo cậu rằng, phải làm cho ta một việc, cậu nhớ không?
- Xin ngài cứ nói.
- Ta là giám hộ thời gian, người vượt qua ranh giới sự sống và cái chết. Ta thấy được nhiều chuyện xảy ra, từ rất lâu rồi. Ta đã chứng kiến lấy cuộc chiến tranh cổ ngữ đã tàn phá thành phố thân yêu Urtistan đẹp đẽ này. Nhưng lúc đấy, ta chẳng làm gì được cả. Chiến tranh chỉ mang đến những kết cục đau thương không thể hồi phục, và cô ấy cũng như cậu, đều là nạn nhân cả. Với thân phận là đại tướng Demacia, cậu có dám thề rằng, hãy kết thúc cuộc chiến tranh vô nghĩa giữa Demacia và Nexus không? Và khi tỉnh lại, nếu Katarina vẫn tàn sát người dân trên Valoran, thì cậu sẽ làm gì?
Garen nghiêm nghị, anh quả quyết:
- Tôi sẽ chấm dứt cuộc chiến tranh như ngài đã nói, còn với Katarina, sẽ không có chuyện đấy xảy ra.
- Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?
- Vì tôi và cô ấy, đều chán ghét chiến tranh...
Zilean gật đầu cười, ông nói tiếp:
- Hãy đem quan tài của Katarina ra đây.
Garen nghe theo, đem thi thể của nàng tới trước Zilean. Lúc này, Zilean bắt đầu thực hiện nghi thức, đóng băng thời gian xung quanh Katarina. Gió bắt đầu mạnh dần, các ngọn đuốc trong tháp bừng sáng, khung cảnh xung quanh Garen bắt đầu thay đổi, là ký ức trước kia của Garen với Katarina, là khoảng thời gian anh và cô ấy gặp nhau trên chiến trường. Mọi thứ di chuyển thật nhanh, các viễn cảnh thu nhỏ lại, rồi dần tụ về tay phải của Zilean, bất ngờ thứ ánh sáng từ tay trái Zilean nổ ra, rồi bám xung quanh cỗ quan tài đấy. Dần dần, ánh sáng đấy biến mất.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Zilean? Ngài có thể cho tôi biết không?
- Ta đã hoàn thành việc của ta rồi.
Garen nhìn vào cỗ quan tài, trông chẳng khác gì như trước. Zilean quơ tay phải, một ngọn lửa nổ ra trước cổ quan tài. Garen hốt hoảng, cầm lấy thần kiếm chỉ về Zilean:
- Ngài đang làm gì vậy?
- Cậu trai trẻ, cậu nghi ngờ ta sao. Dù cậu có đâm ta bằng thanh kiếm, ta vẫn không thể chết được. Nhưng ta lại chẳng được gì khi gạt cậu, hãy nhìn đi. - Zilean chỉ tay về quan tài.
Cỗ quan tài vẫn không sao. Garen ngạc nhiên, Zilean bắt đầu giải thích:
- Thời gian của nó đã ngừng lại, không một sinh vật hay thứ vũ khí nào có thể phá hủy nó, ngoại trừ ta ra. Cậu tin rồi chứ?
- Tôi xin lỗi vì đã xúc phạm ngài, xin hãy lượng thứ cho kẻ ngu dốt này - Garen đặt kiếm xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Zilean cũng chỉ cười:
- Thế được rồi, chẳng sao cả, ta không phiền cậu. Thế cậu có muốn ăn sáng không? Hãy cầm lấy tay ta nào!
Và rồi, một lần nữa Zilean thực hiện pháp thuật thời gian, lần này, chính Garen đã được đưa về Urtistan thời phồn thịnh. Anh nhìn ra cửa sổ, mọi người vẫn tấp nập ở phố, có điều chẳng phải là ảo ảnh đâu mà là người thật đấy. Rồi anh quay sang, không còn cỗ quan tài của Katarina nữa, anh hỏi ngay Zilean, nhưng Zilean chẳng nói gì nhiều:
- Không sao cả, hãy đi với ta.
Garen cùng Zilean xuống phố, mọi thứ thật đúng như lời đồn, Urtistan là một trong các thành phố phồn thịnh nhất trước khi chiến tranh cổ ngữ diễn ra. Zilean tìm đến một quán ăn, rồi cùng Garen bước vào:
- Hãy cho ta vài con gà quay to béo nhất, với một ít lúa mạch, ta muốn đãi cậu bạn trẻ này một bữa.
Vài phút sau, chủ tiệm đích thân mang ra đãi cho Zilean, ông nói với Garen:
- Cứ tự nhiên, họ không biết cậu là ai cả đâu. Đã lâu rồi cậu chưa được ăn một bữa no nê như vậy phải không? Tự nhiên đi con trai, không cần giữ thể diện đâu.
Garen đúng thật là lâu rồi, anh chưa ăn gì nhiều thế này. Không cần giữ lấy phong thái đại tướng, Garen làm hết cả con gà, rồi hai con, ba con, cho đến khi no căng bụng. Thấy Garen ăn xong, Zilean cũng tròn mắt ngạc nhiên vì sức khỏe như gấu của anh:
- Đã no chưa cậu trai trẻ?
- Cảm ơn ngài, ngoài việc giúp tôi còn đãi tôi ăn một bữa no nê, hãy để tôi trả tiền ở đây.
- Cậu có nghĩ rằng loại tiền tệ ở Demacia lại có thể sử dụng ở quá khứ này được sao? - Zilean cười nói.
- Thế sao? Vậy không còn cách nào khác là phiền ngài vậy.
- Mà này, cậu ăn hết tất cả, còn một món chưa ăn, cậu có muốn thử luôn không?
- Ngài đã mời, tại sao tôi lại dám từ chối cơ chứ?
Rồi Zilean cười to đứng lên, chạy thật nhanh ra khỏi quán, bỏ Garen ở lại, Garen nhìn vào vị chủ quầy, hình như... mọi người đều nhắm vào anh, anh từ từ đứng lên:
- Mọi người, xin bình tĩnh nghe tôi giải thích, chẳng là...
- Dám ăn không trả tiền sao, tên to con kia? - rồi mọi người đuổi theo Garen.
Chẳng còn cách nào khác, anh chạy thật nhanh ra khỏi quán. Anh chẳng thấy bóng dáng của Zilean đâu cả, rồi đoàn người ở sau vẫn đuổi theo, anh lách qua con phố, chốn đông người, và cuối cùng anh đã thoát khỏi bọn họ, anh dựa lưng vào tường, thở nhẹ nhõm. Zilean đứng kế bên Garen từ khi nào:
- Thế nào cậu nhóc, ăn quỵt thấy thế nào? Vui không ?
- Ngài... tôi không ngờ một người như ngài lại có thể làm vậy.
- Ta thì sao, chỉ là chút ham vui thôi, lớn tuổi thì không được ăn quỵt à, ăn rồi thì nên chạy cho tiêu hóa, ha ha... - Zilean vừa nói vừa cười.
Họ đi dạo vài vòng, Garen được Zilean dẫn đi tham quan mọi thứ về thành phố Urtistan này. Anh thấy bên đường, một tên to con đang đuổi theo một cậu nhóc, nhìn rất hung hãn, như muốn đánh chết đứa nhóc đấy vậy, anh tính ra tay cản lại, thì Zilean đã ngăn. Ông ta đưa ngón tay trái về cậu nhóc, rồi ngón tay phải chỉ về tên kia, cậu nhóc chạy thật nhanh, còn tên kia thì cứ như đang đóng một cảnh phim chiếu chậm vậy. Kinh ngạc trước Zilean, Garen hỏi:
- Đấy là thứ ma thuật gì vậy thưa ngài?
- Ta chỉ điều khiển thời gian của hai người đấy thôi, chỉ nhanh và chậm, chẳng có gì cả.
Nói rồi, họ tiếp tục đi. Cho đến khi hoàng hôn, Zilean cùng Garen lên tòa tháp, ông nói:
- Cậu thấy hoàng hôn ở đây thế nào?
- Thật đẹp, thưa ngài, nhưng không bằng ở Demacia của tôi. - Garen nhìn rồi nói.
- Thẳng thắn lắm cậu trẻ, được rồi, về nhà thôi nào.
Rồi lần nữa, Zilean dùng pháp thuật để đưa Garen về lại thời đại của mình. Trời đã sập tối, Garen và Zilean lại lần nữa nghỉ ngơi sau một ngày dài. Cho đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Zilean hỏi Garen:
- Bây giờ, cậu tính làm thế nào?

Master Yi liên minh huyền thoại
Master Yi
Garen mở tiếp mảnh giấy của Master Yi, lần này, dòng chữ đã thay đổi: "Garen, nếu ngài đã gặp Zilean và làm điều mình muốn, ngài hãy đến gặp Yorick, hãy cẩn thận khi tiếp cận hắn, nếu không, ngài sẽ chết.". Đọc xong, Garen nói với Zilean:
- Tôi sẽ gặp Yorick. Nhưng thưa ngài, ngài có thể cho tôi biết, hiện giờ Yorick đang ở đâu không?
Zilean nghe tới Yorick, mặt mày biến sắc:
- Hắn không phải là con người...
- Ngài đang nói gì vậy? - Garen ngạc nhiên hỏi.
- Yorick không phải con người, cậu không nghe rõ sao. Hắn đang trú ngụ tại Shadow Isles, quần đảo bóng đêm. Nó nằm ở hướng Tây Bắc, nơi có sương mù và các sinh vật kỳ bí.

Yorick lmht
Yorick
Garen gật đầu, rồi đem bản đồ ra. Có lẽ lần này, chính anh sắp phải chiến đấu nữa rồi. Garen chào Zilean, rồi ngắm lại cỗ quan tài có Katarina, sau đó, anh vác thanh thần kiếm lên lưng, đến địa điểm thứ hai, Shadow Isles...

(Theo kynanggame - Nguồn Xemgame)
Click để bắt đầu chia sẻ những bức ảnh vui!

LIKE TO SHARE