Ảnh thằng sơn đoàn
Showing posts with label thằng sơn đoàn. Show all posts
Showing posts with label thằng sơn đoàn. Show all posts
Vào cuối năm 2, nhận thấy đã đến lúc phải tìm cách để cải thiện khả năng giao tiếp tiếng Anh của mình, tôi nghĩ ra một cách khá đặc biệt: Trở thành hướng dẫn viên miễn phí cho những người nước ngoài khi họ đến Hà Nội. Chính từ quyết định đó tôi đã có dấu ấn không thể quên ở mùa hè năm ấy khi nhận thấy tiếng Anh của tôi tiến bộ rất nhanh và những buổi dẫn tour đi lòng vòng thành phố giúp tôi nhận ra nhiều điều về cuộc sống, con người và một chút nguyện ước tuổi trẻ. Cá nhân tôi luôn nghĩ sẽ có cách để làm một điều gì đó chúng ta muốn nếu tôi và bạn thực sự vượt qua cảm giác nghi ngại, sợ sệt ban đầu. Ngày tôi bắt đầu với dự định dẫn tour cũng vậy. Nhưng cứ làm đi, nếu bắt đầu rồi mà vẫn thấy chưa ổn thì sẽ vừa làm vừa sửa. Đối diện giúp cho mọi thứ rõ ràng hơn. Và đây là cách tôi làm điều đó:
"Hey, my name is Son. I'm from Hanoi, Vietnam. I'm a humorous boy with an eagerness to practice English, my English is not good. When you come to Hanoi, please contact me. I will be your free tour guide. You will be shown a different Hanoi which's never been seen on TVs, magazines, books, v.v.v... My phone no. is *********, my email is ********".
("Chào, tên tôi là Sơn. Tôi ở Hà Nội, Việt Nam. Tôi là một chàng trai vui tính với mong mỏi rèn luyện tiếng Anh vì tiếng Anh của tôi không tốt. Khi bạn đến Hanoi, hãy liên hệ với tôi nha. Tôi sẽ trở thành hướng dẫn viên miễn phí của bạn. Bạn sẽ thấy một Hà Nội khác. Hà Nội mà bạn chưa bao giờ thấy trên TV, sách báo trước đó... Số của tôi là ******, email là *****").
Tiếp đến, tôi tìm những diễn đàn liên quan đến du lịch trên thế giới bằng cách vào Google gõ từ khóa "travel forum". Có cả tá những diễn đàn kiểu này. Hồi đó tôi đăng phải đến 20 cái diễn đàn. Có nhiều diễn đàn công đoạn tạo tài khoản rất mất thời gian. Một số diễn đàn rất sôi nổi như: http://www.tripadvisor.com/ShowForum-g293924-i8595-Hanoi.html
http://forum.virtualtourist.com/Hanoi-1481679-6/forum.html
http://www.travellerspoint.com/forum.cfm?ForumID=8
http://www.travelfish.org/board/topic/vietnam
http://www.fodors.com/community/asia/vietnam/
http://www.frommers.com/community
Khi đăng vô những diễn đàn này, các bạn nhớ đăng đúng thư mục là Hanoi hoặc Vietnam (trong trường hợp nó không phân ra thành phố). Tiêu đề nên để ngắn gọn là Free Tour Guide in Hanoi
Xuất phát từ Bờ Hồ ---> Nhà thờ Lớn ---> Văn Miếu ---> Trưa ghé ăn cơm ---> Chùa Láng ---> Ăn ốc ---> Thăm chợ Láng Hạ A (vì là chợ truyền thống) ---> Ra cầu Long Biên (thăm xóm làng chài, lên cầu Long Biên hóng gió) ---> Nếu có thời gian đi ra vùng ngoại ô ngắm đồng ruộng nữa.
Tour này hết 1 ngày hoặc 2 ngày nếu đi thong thả, tùy theo mong muốn của khách.
1. Tiếp thị bản thân đến đối tượng mục tiêu
Đầu tiên, tôi soạn ra một vài dòng ngắn gọn giới thiệu về bản thân mình như sau:"Hey, my name is Son. I'm from Hanoi, Vietnam. I'm a humorous boy with an eagerness to practice English, my English is not good. When you come to Hanoi, please contact me. I will be your free tour guide. You will be shown a different Hanoi which's never been seen on TVs, magazines, books, v.v.v... My phone no. is *********, my email is ********".
("Chào, tên tôi là Sơn. Tôi ở Hà Nội, Việt Nam. Tôi là một chàng trai vui tính với mong mỏi rèn luyện tiếng Anh vì tiếng Anh của tôi không tốt. Khi bạn đến Hanoi, hãy liên hệ với tôi nha. Tôi sẽ trở thành hướng dẫn viên miễn phí của bạn. Bạn sẽ thấy một Hà Nội khác. Hà Nội mà bạn chưa bao giờ thấy trên TV, sách báo trước đó... Số của tôi là ******, email là *****").
Tiếp đến, tôi tìm những diễn đàn liên quan đến du lịch trên thế giới bằng cách vào Google gõ từ khóa "travel forum". Có cả tá những diễn đàn kiểu này. Hồi đó tôi đăng phải đến 20 cái diễn đàn. Có nhiều diễn đàn công đoạn tạo tài khoản rất mất thời gian. Một số diễn đàn rất sôi nổi như: http://www.tripadvisor.com/ShowForum-g293924-i8595-Hanoi.html
http://forum.virtualtourist.com/Hanoi-1481679-6/forum.html
http://www.travellerspoint.com/forum.cfm?ForumID=8
http://www.travelfish.org/board/topic/vietnam
http://www.fodors.com/community/asia/vietnam/
http://www.frommers.com/community
Khi đăng vô những diễn đàn này, các bạn nhớ đăng đúng thư mục là Hanoi hoặc Vietnam (trong trường hợp nó không phân ra thành phố). Tiêu đề nên để ngắn gọn là Free Tour Guide in Hanoi
2. Bạn sẽ dẫn họ đi đâu, làm gì, ăn gì, đi như thế nào?
Sau khi đăng được vài ngày thì tôi nhận được 2 email đầu tiên của 1 vị khách là 1 chị người Đức và 1 em ở Singapore. Thật vui và bất ngờ. Chúng tôi làm quen, trao đổi qua lại về dự định sang Hanoi của các vị khách và hẹn nhau cho 1 chuyến lòng vòng khám phá thành phố. Lúc đó tôi mới quay ra hỏi mình những câu hỏi liên quan đến tour mà tôi sẽ dẫn họ đi. Công việc thiết kế tour nếu không bao gồm phần đầu (máy bay, nhà nghỉ) thì đơn giản sẽ bao gồm xác định xem nên đi thăm những địa điểm nào, thứ tự từ xuất phát đến kết thúc là như thế nào, mỗi địa điểm mấy phút, đi lại bằng phương tiện gì, ăn uống (vì người ta cũng rất quan tâm đến các món ăn) những món gì. Sau thời gian suy nghĩ tôi quyết định sẽ có 1 tour như thế này:Xuất phát từ Bờ Hồ ---> Nhà thờ Lớn ---> Văn Miếu ---> Trưa ghé ăn cơm ---> Chùa Láng ---> Ăn ốc ---> Thăm chợ Láng Hạ A (vì là chợ truyền thống) ---> Ra cầu Long Biên (thăm xóm làng chài, lên cầu Long Biên hóng gió) ---> Nếu có thời gian đi ra vùng ngoại ô ngắm đồng ruộng nữa.
Tour này hết 1 ngày hoặc 2 ngày nếu đi thong thả, tùy theo mong muốn của khách.
Cầu Long Biên |
3. Chuẩn bị cho công việc dẫn tour
Rồi cái ngày mong chờ cũng đến, vị khách đầu tiên gọi điện cho tôi khi họ đến Việt Nam. Bằng vốn tiếng Anh lớ ngớ tôi hỏi đi hỏi lại mới nghe được họ nói. Đó là chị người Đức. Sáng mai tôi sẽ lên đón chị ở Mã Mây. Vậy là trong ngày hôm nay, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ để ngày mai đi chém gió :). Chém gió bằng tiếng Anh lúc đó đối với tôi phải là một thử thách rùng rợn. Tôi đi lên Đinh Lễ (Nhà sách số 5 Đinh Lễ) mua 4, 5 cuốn sách giới thiệu du lịch Hà Nội song ngữ về đọc. Liên quan đến những địa điểm, những món ăn tôi lên mạng tìm kiếm và đọc các bài viết rồi lọc ra các thông tin, từ vựng chép vô sổ tay. Nửa đêm tôi vẫn miệt mài ôn lại bài học như hồi cấp 2 chuẩn bị để sáng mai cô giáo hỏi bài cũ. Đọc đến líu cả lưỡi và díu cả mắt. Vừa phải nhớ thông tin, vừa phải nhớ từ vựng. Mà từ vựng thì bắt buộc các bạn mở máy tính ra để nghe cách phát âm nữa. Tạm thời xong xuôi, tôi đi ngủ.4. Và lần đầu tiên tôi làm chuyện đó...
Đời không như mơ, tôi hẹn chị người Đức lúc 8h sẽ đến đón chị ấy tại khách sạn chị ấy đang ở. 7h30 tôi đã phi xe lên Bờ Hồ rồi. Xe đấy là tôi mượn của thằng bạn. Các bạn không có xe máy thì có thể thiết kế một tour bằng xe buýt, không sao cả. Càng thích :). 7h30 tôi đi tìm cái phố Mã Mây gì gì đó mà mãi cho đến 9h sau khi lạc ngược lạc xuôi đủ kiểu tôi mới tìm được. Hú hồn. Tour Guide gì mà không thạo đường như tôi chắc người ta cũng kinh lắm. May mà chị ấy dễ tính. Tôi đem cho chị ấy cái mũ bảo hiểm rồi bảo: Đi xe máy ở VN phê lắm (Going by motorbike in Vietnam's very interesting). Thế là chuyến du lịch bắt đầu. Và chúng tôi ra bờ hồ. Đời lại tiếp tục không như mơ. Đến Bờ Hồ tôi định kể cho chị ấy nghe chuyện vua Lê Lợi trả kiếm thì tự nhiên bao nhiêu thứ tôi học được trước đó bay đâu mất. Tôi ú ớ, nói năng loạn xạ hết cả lên. Cái gì mà có một ông vua, có cái kiếm, có một con rùa... Chị người Đức cũng hơi sốt ruột hỏi lại: "Did he kill the turtle?" (Thế ông vua giết con rùa à?) =)). Tai hại quá đi. Sau đó tôi phải giở sổ ra, từ tốn đọc lại truyền thuyết Hồ Gươm cho chị ấy. Chỗ nào không hiểu tôi chỉ vào sổ để chị ấy đọc. Về sau, mọi thứ thuận tiện hơn. Nhưng nói tóm lại những thứ tôi chuẩn bị để nói chả nói được bao nhiêu. Cái tôi nói được nhiều nhất là khi chị em ngồi trà đá, tôi kể về tôi, hỏi về chị ấy. Bây giờ kể đến chuyện ăn nhé. Sau khi thăm thú chùa Láng, tôi dẫn chị ấy vào một quán ốc trên đường Chùa Láng. Mọi chuyện bình thường thì tự nhiên khi người ta mang ra 2 bát ốc luộc thì chị người Đức dựng hết tóc tai lên rất sửng sốt, mắt tròn xoe chị ấy kêu liên hồi "No, no, no, no...". Hóa ra là chị ấy chưa bao giờ ăn cái món này trước đó. Tôi cố thuyết phục mãi chị ấy mới nếm con thứ nhất. Ù ôi, sau khi xong con thứ nhất chị ấy mới hoàn hồn và khen ngon. Thế là hôm đó chị ấy chén cũng không kém cạnh mấy :)). Chúng tôi đi lòng vòng như thế, một cảm giác rất yên bình và cảm thấy người đang đi cùng mình rất thân quen dù mới gặp nhau nửa ngày. Ở Hà Nội, có những thứ nếu vội vàng quá chúng ta không thể nào biết được nó hay ho, đẹp như thế nào. Chẳng hạn như khi tôi đi thăm chùa Láng vậy, bình thường mỗi lần đi qua đó tôi thấy một hội đá cầu, nhảy dây loạn xạ cả lên, rồi thì người trà đá, người thuốc lào râm ran 1 góc. Nhưng hôm nay, khi bước vào phía trong. Ghé thăm một cái ao tí xíu, lặng lẽ ở đó chỉ có những cô cậu sinh viên với những cuốn giáo trình đang miệt mài ôn thi, tôi mới thấy được cái bình yên của Hà Nội. Ở đó dường như là một thế giới khác, như là một góc của quê hương được người ta giấu ở trong lòng Hà Nội.Sự tích hồ Gươm |
5. Những chuyến đi tiếp theo...
Tôi vẫy chào chị rồi đi về. Chị ấy hẹn tôi 2 năm nữa sẽ quay lại Việt Nam và cùng tôi đi tiếp 1 chuyến lòng vòng như vậy nữa. Chị ấy vui lắm. Tôi cũng vui. Xe cộ thì vẫn tấp nập và tôi thấy hóa ra cuộc sống này đáng yêu hơn ta tưởng. Khi tôi thực hiện dẫn tour này, tôi đang khá căng thẳng với công việc, với thu nhập (vì tôi tự lập). Nhiều khi chỉ muốn vứt bỏ tất cả không nghĩ ngợi gì nhưng không thể. Chuyến đi tour như vậy khiến tôi thấy mình thanh thản hơn, một ngày tôi quên đi những mệt nhọc đang mang để thấy vui vẻ hơn, yêu đời hơn. Đời đó mà, có nhiều điều đáng yêu như vậy tội gì mà phải nhăn nhó nhỉ? Những tuần sau, tôi đi 2, 3 tour một tuần. Dần dần tôi thấy mình tự tin hơn. Mỗi lần đi tour về tôi thấy mình có nhiều động lực để học tiếng Anh hơn, học ngữ âm, học đọc, nói cho diễn cảm. Về sau tôi thấy mình tiến bộ lên nhiều. Người ta nói học phải đi đôi với hành mới tiến bộ được, quả là vậy. Và đặc biệt khi bạn học một ngôn ngữ. Nói nhiều chính là cách tốt nhất để bạn tiến bộ. Hẳn đó là một mùa hè đáng nhớ của tôi. Hà Nội sau cùng không phải là những hào nhoáng, tấp nập mà người ta thường thấy. Hà Nội rất có tình và rất bình yên. Tôi thích một thành phố như thế, một thành phố gói trong mình những hoài niệm xưa cũ mà nếu con người vô tình sẽ không thể thấy.6. Từ ấy
Tôi đang thực hiện một dự án có tên là 1st Hanoi. Nguyên do thành lập dự án này chính là từ những ngày tôi làm free tour guide ấy, tôi mới biết được người nước ngoài sang Hà Nội khổ sở thế nào. Tôi không cam lòng. Thực sự nếu bạn làm quen với 1 người nước ngoài và giới thiệu với họ về đất nước của chúng ta, bạn mới thấy được mình rất tự hào về đất nước, mình rất yêu đất nước này. Và bạn cũng thấy yêu mến những người khác xứ ấy. Yêu mến và rất khó chịu nếu có điều gì đó làm họ nghĩ khác về Việt Nam mình. Tôi cũng vậy. Cho nên đầu năm 4 này tôi triển khai 1st Hanoi, tôi muốn du khách lần đầu đến Hà Nội có được những hướng dẫn hữu ích, sứ mệnh của chúng tôi là "Không để lần đầu tiên du khách đến với Hà Nội cũng là lần cuối cùng". Về việc học tiếng Anh. Tôi thấy nếu chúng ta thực sự trải nghiệm tiếng Anh thì hiệu quả sẽ rất cao. Một phần là những trải nghiệm của tôi. Thế đấy, nếu bạn vẫn còn trẻ tôi nghĩ có 1 điều tôi có thể chia sẻ với bạn đấy là hãy dám làm đi. Làm đi rồi bạn sẽ biết mình trưởng thành như thế nào. Còn nếu bạn vẫn sợ, vẫn ngồi yên 1 chỗ, những thứ tốt đẹp sẽ trôi qua. Cả tuổi trẻ nữa, nó cũng hờ hững trôi qua.- Thằng Sơn Đoàn -
1. Cho đến khi con tìm thấy một ước mơ, cuộc đời con mới thực sự có ý nghĩa
Ước mơ của cuộc đời |
Con có để ý rằng xung quanh con có những người không cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống của mình không? Đó là bởi vì họ chỉ biết nghĩ đến những thứ nhỏ nhặt cho nên trong mắt họ cuộc sống này thật lộn xộn. Sống là để chết đi ư? Con không muốn thế đúng không? Nhưng con sẽ chứng kiến có những cuộc đời chỉ là những ngày nối tiếp ngày cho đến khi con người không còn sức để tồn tại nữa, họ sẽ ra đi như phù du. Nghe cha, sống là một cuộc hành trình. Con hãy nhớ rằng mỗi người đều có một vùng đất tuyệt vời đang chờ họ đặt chân đến. Họ sẽ chỉ hạnh phúc khi họ đến đó. Vùng đất đó chính là nơi ước mơ của con sẽ dẫn đến. Hãy nhớ con sẽ sống để bước đi. Và hãy tìm cho mình một ước mơ mà con sẵn sàng đánh đổi sự yên bình để theo đuổi. Vì con là một người đàn ông nên hãy kiên trường với khó khăn. Chính như thế là con đang không để cuộc đời mình trôi đi vô nghĩa.
2. Không bao giờ con được tự hào về những điều không phải do con nỗ lực để có được
Tự hào về nỗ lực của mình |
Cảm giác khi nghe được một lời khen, khi nhìn thấy một ánh mắt ngưỡng mộ là điều cám dỗ con người. Vậy nên có nhiều người không ngại khoe ra những thứ họ có, chỉ vì họ muốn tận hưởng cảm giác ấy. Nhưng con hãy nhìn cho rõ bởi trong số những thứ họ đang tự hào, chỉ có số ít (hoặc không có gì cả) đến từ sự cố gắng của họ. Những thứ còn lại sinh ra họ đã có sẵn hoặc do may mắn họ có được. Những thứ đó liệu có đáng để khoe khoang không con nhỉ? Chắc chắn là không rồi. Vì may mắn hay ngẫu nhiên là một món quà. Hãy cảm ơn và chia sẻ nếu con nhận được nhé, chứ đừng khoe khoang vì trong mắt người khác, ngoài sự ghen ghét và sự coi khinh ra, con sẽ không có được gì cả. Điều để con đáng tự hào là những thứ cho dù bé nhỏ nhưng là do nỗ lực của con. Con đừng chỉ nhìn nó như một đồ vật con cầm trong tay. Hãy nhìn nó như là minh chứng cho mồ hôi, sức lực con đã đổ để làm được những điều con chưa từng làm trước đó. Đó là niềm tự hào chính đáng con ạ. Mọi người ngưỡng mộ những người dám nỗ lực và họ giả vờ ngưỡng mộ những người chỉ có may mắn. Con chắc không muốn mọi người giả vờ với con đâu.
3. Chỉ có cách con hành động mới làm cho con khác biệt so với mọi người
Hành động tạo sự khác biệt |
Rồi sẽ có những lúc con so sánh mình với những người xung quanh và nhận ra mình không có những thứ họ đang có. Bởi vì con không được sinh ra trong một gia đình khá giả (vì cha kém cỏi). Bởi vì con không thông minh từ bé. Con cũng chả có năng khiếu gì đặc biệt cả. Con sẽ cảm thấy buồn phiền và cảm thấy mình là một người tầm thường. Nhưng con nên biết rằng kể cả khi con không được như một người bình thường (hãy nhìn vào anh chàng khuyết tật trên phố) thì con vẫn làm được những điều vĩ đại. Nhiều người đã cho con thấy rằng họ thiếu vô số thứ nhưng họ lại làm được vô số thứ hơn người khác. Vậy điều gì tạo nên sự khác biệt con nhỉ? Đó chính là hành động của con. Con không có những lợi thế như những người khác nhưng con có thể tìm cho mình 1 thế mạnh riêng. Khi con nghĩ mình không có gì cả thì con quên mất rằng còn những thứ như quyết tâm, niềm tin, nghị lực, sự kiên định.. Chính những thứ đó mới tạo nên một cuộc đời có nghĩa lý. Và may mắn thay, những thứ như thế ai cũng có trong mình cả, chỉ có điều một số người để chúng bị chìm lấp trong lề lối tầm thường. Con hãy nắm lấy chúng và sử dụng chúng như sức mạnh của con.
(Còn tiếp...)
- Thằng Sơn Đoàn -
Câu chuyện khởi nghiệp của tôi có lẽ nên bắt đầu bằng một buổi tối tháng mười cách đây hai năm. Tôi lúc đó là một cậu sinh viên năm ba. Dưới ánh vàng mờ mờ của những ngọn đèn cao áp trong ký túc xá, tôi cùng anh bạn thân kể cho nhau nghe những câu chuyện. Ly trà đá sóng sánh, xung quanh là tiếng ghi ta, tiếng hát. Một không khí rất đặc trưng của sinh viên. Bạn tôi kể hắn ta đang đi làm cho một trung tâm tiếng Anh. Đi làm mấy tháng rồi mà chẳng có lương, hắn cũng không cần nhưng quan trọng hơn là trung tâm hoạt động không hiệu quả, một thời gian dài chẳng mở được một lớp nào. Hắn bảo thực sự chỗ ấy rất cần một người có thể mang đến sự thay đổi để vượt qua cái kỳ trầm lắng này. Tôi đặt ly trà đang nhấp trên môi xuống bàn, ánh mắt đăm chiêu nghĩ ngợi... Thực sự, tôi đã có những ngày tháng sinh viên khó quên. Và đặc biệt, kể từ khi tôi bảo với cha mẹ tôi về ý định tự kiếm tiền nuôi thân của mình, tôi thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi đã đi đến nhiều nơi, gặp nhiều người, lắng nghe nhiều câu chuyện, vượt qua những khó khăn. Tôi muốn làm được điều gì đó cho mọi người, dù ít dù nhiều. Nhưng người ta thường bảo tuổi trẻ có một cái ngông rất ngông. Có nhiều người định nghĩa đó là sự nông nổi của những con người thiếu trải nghiệm, cũng có thể đó là bản lĩnh của tuổi trẻ. Đối với tôi, cái ngông rất ngông ấy là khi người ta không sống vì những thứ thực dụng nữa mà dám dấn thân mình vì những điều mà người ta thấy thích thú. Tôi ngông lắm. Ấy vậy cho nên, khi nghe bạn tôi nói đến đó, mặt tôi đã nóng bừng và trong tận tâm can có gì đó thôi thúc tôi. Tôi nói bằng giọng run run, háo hức: "Ngày mai mi dẫn tau đến đó nhé!". Đêm đó tôi mất ngủ. Trăng mùa thu sáng dìu dịu. Tôi đứng ngoài hành lang tầng 4 ký túc nghĩ ngợi. Tôi thấy một con đường màu xanh sẽ dẫn mình đi. Và cuộc gặp gỡ đầu tiên...
Tối hôm sau, bạn tôi đèo tôi bằng chiếc xe đạp qua trung tâm. Những cành hoa sữa cuối cùng còn sót lại trên đường Phương Mai tỏa mùi thơm thoang thoảng. Con đường từ ký túc xá đến đó đi xe đạp mất khoảng 45 phút. Tôi chợt nghĩ sau này nó sẽ trở thành lộ trình thân quen của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gặp chị. Chị ngồi sẵn chờ tôi trong một phòng học. Trước mặt tôi là một cô gái với khuôn mặt khả ái, mái tóc chấm ngang vai và nụ cười dễ mến. Chị ấy là giám đốc ở đây và là người theo như kế hoạch tôi phải "chiến đấu" trong buổi tối nay. Tôi cố bấm tay và bắt đầu bài thuyết giảng của mình. Nếu có hình ảnh nào để so sánh về tôi lúc ấy có lẽ tôi sẽ chọn một con khủng long. Tôi nhấn giọng, nói như đổ mọi tội lỗi lên người đối diện với tôi. Tôi có thể chọn một cách khác tốt hơn nhưng tôi muốn chị ấy thấy sự quyết liệt trong con người tôi. Quyết liệt và hung hăng. Lạnh lùng và cứng rắn. Đối với tôi để thể hiện vai trò một kẻ dạy đời như lúc đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa người tôi đang nói chuyện cùng lớn hơn tôi đến 6 tuổi. Với chị ấy, cuộc nói chuyện đang diễn ra có lẽ thật khủng khiếp, thật quá sức chịu đựng. Tôi để ý thấy có những lúc chị ấy không biết nói gì khi tôi hỏi. Tôi như đang dồn một người vào góc tường. Nhưng... đó là cách tốt để tôi khiến cho vai trò của mình lớn lên. Sau cùng tôi bảo: "Một năm nữa em hứa với chị sẽ thay đổi được tình hình của trung tâm. Em cam kết như vậy.". Nhưng với một điều kiện là chị phải cho em làm quản lý, ở đây sẽ không có ai có quyền lớn hơn em ngoài chị. Có như thế em mới có thể làm được những việc để trung tâm có thể tốt lên. Chị gật đầu. Cái gật đầu đánh dấu một con đường mới, con đường màu xanh như tôi đã nghĩ đến. Và con đường màu xanh ấy bắt đầu bằng một lời hứa. Trên đường quay trở về, đi qua những con phố đã vắng người hơn. Những ngọn đèn đường dịu dàng chiếu soi qua tán lá để lại trên vai người qua đường những vết sáng lung linh. Tôi hít làn gió mùa thu êm êm và suy nghĩ về quyết định của tôi. Cái quyết định dường như thật chóng vánh. Trước khi đến trung tâm nói chuyện, tôi đã xin nghỉ việc ở nơi tôi đang làm thêm. Sơn có phải là một chàng trai dại dột sao anh ta cứ mãi chạy theo những cuộc hành trình tất bật, từ chối sự bình yên và cuộc sống ổn định vậy nhỉ? Tôi tự lập lâu rồi. Gia đình tôi khó khăn nên tôi không muốn mình làm cho bố mẹ thêm phần vất vả. Ngày tháng ấy tôi đang làm thêm cho một công ty tin học, lương tháng 3 triệu cũng đủ cho ăn uống, sinh hoạt, chi tiêu, thỉnh thoảng tôi cũng gửi về nhà một ít. Từ buổi tối hôm trước khi nghe câu chuyện của bạn, tôi chẳng còn thiết tha gì với nó nữa. Tôi muốn đi con đường ấy, cái con đường tôi sẽ phải đánh đổi rất nhiều, trong đó có cả khoản thu nhập ổn định hàng tháng. Tôi quyết định nghỉ việc và tôi vạch cho mình một kế hoạch kiếm sống mới. Biết rằng sẽ vất vả hơn nhiều so với trước nhưng tôi vẫn tin rằng tuổi trẻ này của mình còn làm được hơn thế nữa. Tôi sẽ cố gắng cho tôi, cho tuổi trẻ này. Bắt đầu những chuỗi ngày thử thách để vực dậy một hình hài đang xuống cấp quả thật là điều không dễ gì. Và đặc biệt là với tôi, với những người bạn làm cùng tôi. Có những ngày liên tôi thức trắng chỉ để nghĩ. Có những khi quên ăn và thói quen sinh hoạt của tôi chuyển thành ăn trưa lúc 2h chiều, ăn tối lúc 10h đêm. Mọi thứ đang khó khăn nên nỗ lực cũng phải gấp nhiều lần bình thường. Tôi hiểu điều đó. Những ngày như vậy, giờ phút tôi thảnh thơi nhất có lẽ là khi đứng chờ nước chảy đầy xô để xách từ sân lên phòng tầng 4 tắm vì phòng hết nước. Tranh thủ chờ đợi tôi đi dạo quanh sân ký túc. Những ngày như vậy thật ra tôi thấy vui. Đơn giản bởi vì như thế là tôi được sống hết mình. Tôi làm được nhiều việc để thấy mình có ích và quan trọng hơn cả, tôi đang sống vì một mục tiêu. Nó như là một ánh sao luôn treo lơ lửng trước mặt tôi. Tôi nhìn về nó và thấy mình phải làm nhiều hơn nữa. Tôi cũng gặp những người bạn, hiểu họ thêm. Tất cả chúng tôi cùng gắn bó để sống cho tuổi trẻ. Tuy khó khăn nhưng ai cũng trần đầy lạc quan và son sắt một niềm tin. Quá trình tôi vực dậy trung tâm là cả một quá trình tôi học hỏi rất nhiều thứ. Và tôi biết rằng những gì tôi được học trước đó cần một cái phễu để lọc trước khi tạo được thành quả. Cái phễu đó mang tên "thực tế". Ai lần đầu tiên đi làm chắc chắn sẽ hiểu so với lý thuyết ở trường đại học, thực tế là một bầu trời khác. Đó là một ngôi trường khác với những môn thi mới mà chúng ta phải học và chắc chắn phải qua nếu không muốn ngã quỵ. Chúng tôi đã từng chứng kiến những chủ nợ kéo đến đập phá, xé sách vở, dùng hết lời lẽ cay nghiệt để hăm dọa. Có những khi cả lũ phải ra đường khi chủ nhà thay ổ khóa mới vì đến tháng chưa nộp đủ tiền nhà. Lễ tân của chúng tôi lúc ấy còn phải học thêm một kỹ năng mới, đó là làm sao để trả lời người đến đòi nợ cho êm đẹp. Những lúc như vậy thường thì chị giám đốc sẽ trốn đi đâu đó. Chúng tôi cùng nhau ở lại đó van nài người ta cho mình thêm ít ngày để xoay sở. Có khi mỗi đứa phải góp nhau tiền trăm nghìn để trả nợ. Nhưng chúng tôi vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ dừng lại. Bởi vì niềm tin ấy quá lớn để có thể xoay đổi. Tôi lúc đó vẫn đi học buổi sáng, buổi chiều đến tối đến trung tâm làm việc. Khoản thu nhập hàng tháng tôi kiếm được từ việc thiết kế web thuê cho khách. Nhưng đến những ngày cuối học kỳ 1, tôi dường như không tìm cho mình một lối thoát. Trường tôi quy định, muốn đăng ký học kỳ tiếp theo sinh viên phải hoàn thành trước học phí kỳ vừa rồi. Tôi kiếm ra đâu 3 triệu bây giờ nhỉ? Nghĩ mãi chẳng ra một ý tưởng nào khả thi. Cuối cùng tôi nghĩ đến việc bỏ học. Tôi thích học. Năm ba được tiếp xúc với những môn chuyên ngành, tôi như say mê phát điên lên với những địa hạt mới. Tôi đọc rất nhiều, tìm hiểu rất nhiều không phải vì đó là điều bắt buộc mà là vì tôi thấy yêu thích những thứ ấy. Chúng mang đến cho tôi cái nhìn mới. Thành thử ra khi nghĩ đến việc phải bỏ học tôi đau lòng lắm. Lúc đó tôi nghĩ mình không còn cách nào khác nữa. Bạn bè tôi chắc cũng không có nhiều tiền đến vậy. Gia đình tôi, khi tôi nghĩ đến số tiền tôi không sao gạt khỏi đầu óc mình cảnh mẹ tôi chạy vạy vay mượn, cảnh cha tôi lúc đó với đôi chân đang đau cũng không yên lòng. Tôi không nói cho ai biết cả vì tôi nghĩ đã đến tuổi tôi phải tự lo cho mình. Tôi không muốn vì tôi mà cha mẹ ở nhà lại lo lắng, lại vất vả. Với lại 2 em tôi cũng đang đi học, chắc hẳn cha mẹ tôi chưa lúc nào yên lòng. Tôi đã hạ quyết tâm. Nhiều đêm cứ thế khóc một mình vì thấy tiếc quá nhưng chẳng biết làm sao cả. Tôi sẽ đi con đường tôi đang đi và hẹn đại học một ngày xa xăm tôi sẽ quay lại. Nhưng rồi bạn tôi biết chuyện. Chính hắn là người thuyết phục tôi để tôi nhận số tiền hắn cho tôi mượn. Cuối cùng tôi nhận. Tôi cũng tự hứa với mình sẽ cố gắng thật nhiều nữa để không phụ lòng tốt của hắn ngày hôm đó. ... Công việc tại trung tâm bận rộn và đầy áp lực nhưng ở đó, mọi người sống đúng bản chất của mình. Tôi những tưởng sẽ không bao giờ hòa vào cái sự "bựa vô đối" của chị giám đốc và những bạn khác nhưng rồi chính tôi cũng thấy mình không phải là ai khác ngoài họ. Tôi thấy chúng tôi giống như một gia đình, tràn đầy niềm vui, tràn đầy năng lượng làm việc. Có đôi khi tôi quát bạn tôi vì sự chậm trễ, một lúc sau chúng tôi lại cười như đá đỗ cùng nhau trong những câu chuyện phiếm. Chúng tôi chia nhau những giờ phút ướt át dưới cơn mưa, hay cái mát lạnh của gió hồ Tây, sự tĩnh mịch của phố xá về sáng. Có những tình yêu đã nảy nở và có những kỷ niệm sẽ mãi mãi được khắc ghi. Nhưng sự cố gắng nhiều khi chưa đủ, làm kinh doanh cần con mắt tỉnh táo và đầu óc chiến lược. Chính trong những ngày tháng ấy tôi biết rõ hơn giới hạn của mình. Kinh doanh chắc chắn không phải là một trò chơi may rủi hay là những sự nỗ lực không định hướng. Tôi đã áp dụng rất nhiều cách nhưng kết quả thu được không phải lúc nào cũng khiến cho tôi có thể nở một nụ cười. Nhiều người đã rời bỏ con đường màu xanh ấy và đôi khi tôi thấy mình dường như đuối sức. Và những lúc như thế, điều cho tôi sức mạnh trở lại là những lời động viên từ những người xung quanh. Đến tháng tư năm 2013, chúng tôi mới thấy những dấu hiệu đầu tiên của sự khởi sắc. Đó vừa là kết quả của việc chúng tôi phát triển một khóa học mới khác biệt hơn nhưng cũng là do thị trường vào hè sôi động hơn dạo trước. Những dấu hiệu ấy dần dần lớn lên và chúng tôi vui mừng thấy hiệu quả kinh doanh tăng dần lên. Đến một hôm khi tôi nhìn vào báo cáo tài chính tôi như muốn nhảy cẩng lên. Lần đầu tiên kể từ khi tôi đến đây lợi nhuận dương. Dù không nhiều nhưng nó chứng tỏ rằng những gì chúng ta bỏ ra đã thu lại. Tay tôi run run. Dương đó, dương tức là chúng tôi đã không tin nhầm, chúng tôi đã không để những ngày qua vô ích. Tôi vui mừng hết đỗi và liên tục khoe với mọi người ở trung tâm. Hè năm đó, dấu dương trong báo cáo lợi nhuận lớn dần, lớn dần. Chúng tôi cho phép mình thở phảo. Chị giám đốc lúc đó có lẽ là người vui nhất bởi vì đối với chị. Đó không chỉ là sự tăng trưởng của kinh doanh mà đó còn là khi đứa con của chị - trung tâm này có nhiều học viên hơn. Lúc ấy chị thực sự được làm giáo dục, được mang giá trị theo cách của chị. Người vui mừng thứ hai là tôi bởi một điều rất đơn giản: TÔI ĐÃ HOÀN THÀNH LỜI HỨA.
Tôi thường tự nhủ rằng tuổi trẻ không có gì để mất, hãy sống hết mình đi, cho dù thất bại đi chăng nữa thì chúng ta vẫn nhận được nhiều thứ hơn những gì chúng ta bỏ ra. Vậy suy cho cùng trong mọi tình huống chúng ta sẽ lãi. Có những khi tôi nghĩ mình sẽ không làm được, nhưng tôi trấn an mình rằng sau khi thời hạn của lời hứa qua đi mà vẫn không hoàn thành được lời hứa, mày vẫn còn có thể xin gia hạn thêm, chỉ cần đừng từ bỏ hi vọng, đừng bỏ cuộc một cách dễ dàng là được. Suy nghĩ đó giúp tôi bản lĩnh hơn. ... Suốt những tháng hè, trung tâm luôn nhộn nhịp học viên. Lợi nhuận có khi đến hơn 100 triệu 1 tháng. Nhưng đến cuối mùa hè, chuyện không lường trước xảy ra liên quan đến hoạt động tài chính của trung tâm. Tôi như thỏa thuận ban đầu sẽ có quyền quyết định mọi vấn đề liên quan đến hoạt động của trung tâm nhưng có một mảng tôi không thể điều khiển được là tài chính. Lợi nhuận của mỗi tháng chúng tôi đều gửi lại cho giám đốc. Quản trị tài chính không phải là một việc dễ, trong kinh doanh tài chính như là mạch máu của doanh nghiệp. Tôi lúc đó cũng không hiểu nhiều về nó vì bản thân tôi là một người cực kỳ ghét làm việc với những con số. Và vấn đề nãy sinh từ đó. Đến những tháng cuối mùa hè, bước sang năm học mới (tháng 9, tháng 10) khi nhu cầu học tiếng Anh đã giảm mạnh và các trung tâm tiếng Anh đã bắt đầu lo đến chuyện dùng tiền để cầm chừng. Khi tôi đề cập đến vấn đề này mới tá hỏa khi nghe giám đốc bảo hiện tại đã không còn tiền. Lúc đó tôi như bị choáng vì với lợi nhuận những tháng hè trung tâm chắc chắn đã có một khoản tiền dự trữ đủ lớn. Đó là lần đầu tiên tôi thấy niềm tin của mình thực sự bị chấn động. Nhưng đó chẳng phải là điều thấm thía gì so với sự bất bình của tôi về cách hành xử của một người lãnh đạo. Thời điểm ấy, chị giám đốc gặp vấn đề với người yêu, hai người chia tay. Suy sụp là điều dễ hiểu đối với bất kỳ người phụ nữ nào khi một mối tình tan vỡ. Nhưng để cuộc sống của mình bị nhấn chìm thì thật khó chấp nhận. Giám đốc lúc ấy chẳng còn tha thiết với hoạt động của trung tâm nữa. Chị ấy còn phụ trách một lớp học và liên tục cho lớp nghỉ làm chúng tôi rất khó xử. Chúng tôi dường như đứng giữa hai đầu cầu: một là học viên đang cảm thấy khó chịu vì giáo viên hay cho nghỉ, những giáo viên khác thiếu nhiệt tình vì bị chậm lương, một là giám đốc, người mà chúng tôi cần sự nghiêm túc và sự quan tâm đến hoạt động kinh doanh. Tôi có thể quyết định nhiều việc thay chị ấy nhưng có những việc bắt buộc cần chị ấy chung sức. Tư thế ấy thật lưng chừng. Những ngày ấy chị giám đốc thường tắt điện thoại, khóa facebook và tìm đến sự an ủi của tôn giáo. Có lẽ chị ấy thấy mình không còn sức lực để đối diện với mọi thứ nhưng chị ấy cũng không rõ ràng chuyển giao cho ai. Lần thứ hai trung tâm lại âm u như bầu trời trước cơn mưa. Tôi buồn không phải bởi những khó khăn chúng tôi sắp đối diện mà là sự mâu thuẫn giữa những người bạn với giám đốc. Những khó khăn đã từng trải qua mang cho chúng tôi sức mạnh và cam đảm lớn để chúng tôi tiếp tục nỗ lực nhưng thứ quan trọng nhất dường như không còn. Đó chính là động lực để mọi người cùng động cam cộng khổ. Mọi người nói với tôi rằng sau tất cả những nỗ lực vì một người lại đỗ xuống sông xuống bể thì thật sự khó chấp nhận và thật khó để tìm lý do cho sự tiếp tục. Chúng tôi mất đi sự lạc quan, sự tin tưởng và một niềm tin. Nếu một ngày chúng tôi phải đóng cửa trung tâm thì sao nhỉ? Đó có thể là ngày tôi sẽ uống cho đến khi mê man, uống cho đến khi tôi biết mình đang lơ lửng và nở một nụ cười lạt thếch. Tôi sẽ nhìn lại những ngày qua và tưởng tượng trên tay tôi đang nâng lấy cái xác của con ve đã chết khô. Tôi sẽ mất đi một nửa con người mình nếu chuyện đó xảy ra. Rồi nỗi sợ hãi của tôi lớn dần khi nhiều bạn cùng vào sinh ra tử với tôi trước đó nhắn tin cho tôi muốn từ bỏ. Tôi muốn các bạn ở lại lắm nhưng tôi cũng không muốn níu giữ các bạn nữa. Tôi nghĩ rằng các bạn có những ngôi nhà khác sẽ yêu quý và đánh giá cao các bạn hơn. Hãy đi đi nếu muốn vì tôi không muốn bạn gắn bó thêm vào một thứ sắp sụp đổ nữa. Rồi nhiều người cứ thế ra đi. Cho đến khi chỉ còn tôi và 2 người bạn nữa. Một hôm tôi nhận được tin nhắn của một trong số hai người bạn ấy "Sơn ơi, mình không muốn tiếp tục nữa". Tôi lúc đó đứ đừ người ra và chẳng thể nhắn trả lời lại điều gì. Tôi có thể nói gì đây, không gì cả. Cho dù nói kiểu gì thì như là bị mắc kẹt trong một cái lưới, tôi im lặng. Lần đầu tiên tôi gọi điện về cho mẹ sau 12h đêm. Mẹ tôi đã ngủ và khi bắt máy, mẹ hỏi tôi bằng một giọng hốt hoảng: "Có chuyện chi rứa con?". Tôi im lặng. Tôi thực sự chỉ muốn khóc thôi chứ chẳng còn biết nói gì nữa. Có quá nhiều thứ ập đến như một dòng thác trong đầu tôi lúc đó. Tôi nấc lên và chỉ nói được câu "Con chưa làm được chi cả mẹ ạ" rồi tắt máy. Đêm đó, tầng thượng, dưới bầu trời mênh mông tôi thấy mình thật quá bé nhỏ. Đoàn tàu trong ga rú lên những hồi kèn thúc giục chuyển bánh. Âm thanh đó khiến tôi nhớ da diết những ngày trước khi tôi cháy hết mình. Tôi đã từng có một con tàu tuổi trẻ như vậy nhưng có lẽ nó đã đến lúc phải dừng. Nhưng không thể như vậy được. Tôi ngẩng mặt lên để tìm kiếm lại ánh sao màu xanh của tôi, rồi gục mặt xuống khóc rưng rức lên. Tôi lấy tay đấm liên tục xuống sàn xi măng. Không thể! Tôi nhất quyết không để nỗ lực của tuổi trẻ kết thúc như vậy. Tôi bấm tay, hít đầy lồng ngực. Tôi đã có một quyết định. Tôi lôi điện thoại ra nhắn tin cho 2 người bạn cuối cùng còn ở lại với trung tâm: "Ngày mai, cà phê nhé". Đêm đó tôi không thể ngủ được, tôi nghĩ đến dự định mới của tôi cho tương lai. Con đường màu xanh đêm hôm đấy sáng lung linh trước mắt tôi. Tôi lại có một niềm tin mới thật mãnh liệt. ... Và buổi hẹn diễn ra trong một quán cà phê trên đường Trần Đại Nghĩa. Chúng tôi vẫn mỉm cười sau tất cả. Ánh sáng mờ ảo đổ lên cốc cà phê sóng sánh. Sau tất cả họ là những điều tôi còn giữ được. Tôi nhìn họ mỉm cười như thể những người thủy thủ đã cùng nhau trải qua một cuộc hành trình sóng gió trên đại dương trở về. Có lẽ chúng ta cẫn chưa nghỉ ngơi đúng không? - Chúng ta mua lại trung tâm đi? Tôi hỏi như vậy trong ánh mắt ngạc nhiên của 2 người bạn. - Mua lại nó, chúng ta sẽ chăm sóc nó bằng bàn tay của chúng ta, sẽ một lần nữa làm cho nó sống lại, làm cho nó xanh tươi hơn trước. Các bạn cũng chẳng muốn nỗ lực của chúng ta bị kết liễu đúng không? Cuộc nói chuyện kéo dài với những điều chúng tôi nói về tương lai, nói về những hứa hẹn và nói về tuổi trẻ. Cuối cùng, cái nắm tay minh chứng cho một lần nữa, chúng tôi nuôi hi vọng và quyết tâm cho tuổi trẻ. Cái sự ngông nghênh của tuổi trẻ có lẽ sẽ khó dừng lại, kể cả khi gặp thất bại vì sau mỗi lần phải tìm cách đứng lên, mức độ ngông ấy không giảm, còn tăng hơn. Nhưng ngông một cách khác, vững chãi hơn. Hôm sau, chúng tôi hẹn nói chuyện với chị giám đốc. Mục tiêu của cuộc nói chuyện là để thuyết phục chị ấy bán lại trung tâm cho chúng tôi. Tôi cùng 2 người bạn ngồi lại trong căn phòng lần đầu tiên tôi đến trung tâm 1 năm trước. Tôi nhìn chị, có lẽ lúc đó ngoài sự không vừa lòng với những gì chị ấy làm trong thời gian vừa qua chúng tôi còn một thứ khác gắn kết với chị ấy: sự quý mến. Nếu mọi người hiểu được những thử thách chúng tôi đã trải qua thì sẽ hiểu rằng người ta đôi khi rất khó để ghét nhau cho dù giữa họ dường như đã xảy ra rất nhiều thứ tồi tệ. Chúng tôi không ghét chị ấy. Và có lẽ điều mà chúng tôi dự định làm sẽ giúp chị ấy nhiều hơn. Chúng tôi thuyết phục chị ấy bán lại trung tâm cho 3 đứa. Đó là cách duy nhất có thể giúp chị ấy trong thời điểm này khi mà chị ấy tiến thoái lưỡng nan. Nếu muốn tiếp tục duy trì cũng khó vì đội ngũ nhân sự gần như tan tác và cũng không còn tiền để chạy các kế hoạch. Nếu dừng lại cũng không thể vì các khoản nợ cần phải trả. Chúng tôi phân tích như vậy. Sau cùng, chị gật đầu. Chúng tôi lặng nhìn nhau. Cái gật đầu ấy vừa làm chúng tôi vui nhưng cũng khiến chúng tôi có cảm giác có tội. Chúng tôi thấy mình như là những người cướp đi đứa con của người khác cho dù không phải như vậy. Chúng tôi muốn làm hồi sinh lại đứa trẻ ấy. Một buổi nói chuyện quả thật đầy cảm xúc. Chúng tôi đối diện với con người ấy và biết bao nhiêu kỷ niệm gắn bó ùa về. Thật khó để quên những điều chúng tôi đã cùng nhau trải qua và chị ấy mãi là người chúng tôi ngưỡng mộ, yêu quý.... Một cuộc hành trình mới bắt đầu. Nhưng từ đầu khi quyết định mua lại trung tâm, chúng tôi không có một đồng vốn nào trong tay. Điều duy nhất mà chúng tôi có là một sự quyết tâm. Tôi bảo với hai bạn của tôi, chúng ta không có tiền thì chúng ta sẽ tìm cách để vay mượn. Chỉ cần thực sự quyết tâm thì sợ gì sẽ không tìm thấy lối đi. 2 bạn tôi cũng cùng suy nghĩ như vậy. Và trong điều khoản chuyển nhượng, chúng tôi sẽ mua lại trung tâm với hai khoản phí. Khoản thứ nhất dùng để thành toán các món nợ liên quan đến hoạt động của trung tâm thời điểm đó. Khoản thứ hai là giá trị của trung tâm sẽ trả cho giám đốc sau hai năm. Chúng tôi tính toán sơ qua, khoản đầu tiên cũng gần 150 triệu. Một ngày sau khi hợp đồng chuyển giao được ký, điện thoại tôi liên tục réo rắt và đó là những cuộc điện thoại đến từ các chủ nợ. Họ hẹn chúng tôi một tuần để thanh toán. Một tuần và 150 triệu. Một con số thật sự rất kinh khủng đối với những đứa sinh viên. Với tôi, quyết định mua lại trung tâm tôi vẫn chưa nói với cha mẹ lúc đó. Tôi không muốn họ bất an. Và chắc chắn nhà tôi cũng không có tiền để lo cho tôi nữa. Hai bạn tôi cũng vậy, gia đình không khá giả lại đều mồ côi bố. Chúng tôi chỉ còn cách tự mình đi vay những người có thể vay được. Đó là một tuần khó thở và mệt nhọc. Tôi có lúc quên ăn vì những cuộc hẹn gặp để trình bày nguyện vọng của mình với những người tôi quen. Nhiều lúc đói và mệt nhưng vẫn cố rút điện thoại ra nhắn tin cho 2 người bạn: "Cố lên nha :D". Đó cũng là lời động viên dành cho chính tôi. Sau khi hỏi vay những người bạn, tôi thấy thật khó để có thể vay đủ số tiền lớn như vậy. Sinh viên mà, ai cũng nghèo cả. Tôi nghĩ đến việc vay mượn những người có tiền. Họ là những người tôi quen, đang điều hành doanh nghiệp và có một số là những giảng viên trong khoa tôi. Khi tôi đến gặp người đầu tiên trong số đó, tôi kể lại câu chuyện của mình. Có lẽ nhìn vào tôi lúc ấy, với đầu tóc bơ phờ, da mặt nổi mục và toàn thân hình tỏ vẻ mệt mỏi ra thì điều duy nhất khiến người ta tin tưởng vào quyết tâm của tôi là ánh mắt. Nó như nói lên rằng tôi sẽ không lùi bước, tôi sẽ làm tất cả vì trung tâm, vì con đường tôi lựa chọn. Nhưng bạn biết đấy, có ai có thể tin tưởng được một người sinh viên không phải là họ hàng thân thích. Cho dù họ tin tưởng vào tôi thì họ cũng chưa chắc đã tin vào khả năng trả nợ của tôi khi tôi thể hiện nguyện vọng muốn vay đến con số hàng chục triệu đồng. Như vậy có nghĩa là tôi cần thế chấp. Nhưng tôi có gì trong tay nhỉ? Khi nghĩ đến đây, tôi thấy mình đang là một cậu sinh viên tỉnh lẻ, cưỡi một con xe dream 10 tuổi tôi dành dụm mãi mới mua được. Ngoài ra, tôi chẳng có gì đáng giá cả. Nhưng... tôi không nghĩ mình trắng tay. Tôi đã trải qua một thời sinh viên nỗ lực không ngừng. Tôi chưa bao giờ thôi học hỏi. Người ta bảo sinh viên không chỉ cần kiến thức mà còn cần kỹ năng, kinh nghiệm thực tế nữa. Tôi biết điều đó nên cũng chưa bao giờ ngừng nhắc mình về việc bổ sung và phát triển bản thân. Đó chính là những nỗ lực để tạo nên tài sản của tôi. - Anh cần thế chấp đúng không ạ? Anh có cho em vay không khi em dùng khả năng lao động của mình để thế chấp? Tôi nói với các anh chị tôi gặp như vậy. Cho dù tôi mất tất cả, những gì tôi đã trang bị cho mình sẽ có ích và tôi có thể dùng những thứ đó để đóng góp cho doanh nghiệp. Cho nên tôi lấy khả năng lao động của mình để thế chấp. Nếu trong trường hợp xấu nhất là tôi không trả được nợ, tôi sẽ trở thành nhân viên của những người cho tôi vay trong một khoảng thời gian được thỏa thuận từ trước ứng với số tiền tôi được cho vay. Đó là cách tôi thế chấp. Có những người từ chối những trong số đó có những người gật đầu với tôi. Và có cả khi tôi đăng status lên Facebook vay tiền nữa. Lúc đó tôi biết thật sự rất khó khăn vì ai lại tin tưởng cho một người chỉ biết trên mạng vay tiền. Nhưng khi tôi làm, tôi mới biết tôi còn có 1 thứ khác nữa là sự tin tưởng. Có khá nhiều người chưa gặp tôi một lần ngoài đời đã inbox ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi. Lúc đó tôi chỉ biết cảm ơn. Khi tôi gặp mặt họ để nhận tiền, tôi hỏi họ rằng: "Vì sao lại cho mình mượn tiền khi chưa gặp mình bao giờ?". Câu trả lời của họ khiến cho mình như được tiếp thêm động lực: "Bởi vì những điều bạn đã làm cho mình một sự tin tưởng". Sự tin tưởng, ấy vậy mà người ta bảo có được niềm tin còn hơn 10 lạng vàng. Họ cho tôi biết rằng vì những sự tin tưởng đó, tôi phải cố gắng hơn nữa cho cuộc hành trình này, tôi phải cố gắng hơn nữa cho tuổi trẻ của tôi. Cũng từ đó tôi tự hứa với mình rằng cuộc đời tôi sẽ dành cho mọi người. Tôi sẽ không bao giờ ngừng nghỉ những hành động mang lại giá trị cho xã hội. Bởi vì mọi người đã tin tưởng tôi. Vấn đề tài chính như vậy là tạm ổn dù chúng tôi chỉ còn dư lại một ít tiền để đầu tư. Trong gian nan, chúng tôi gắn bó với nhau hơn và với 3 đứa lúc đó, khó khăn nào cũng không làm chúng tôi xao lòng. Nhưng thời điểm chuyển giao lại trung tâm là vào tháng 12/2013. Vào thời điểm đó, thật sự rất hiếm người đi học tiếng Anh. Giai đoạn cuối kỳ, thi cử bận rộn, thời tiết không thuận lợi lại sắp đến Tết. Vậy nên chúng tôi đóng băng bất lực một thời gian dài. Trong những tháng đấy chúng tôi kiến thiết lại bộ máy, xây dựng lại chương trình học cho hoàn thiện và tìm cách vay mượn để duy trì trung tâm cũng như đầu tư cho những kế hoạch ra Tết. Những ngày như thế tôi thậm chí chỉ ngủ 2 tiếng một ngày. Thời gian còn lại tôi tính toán, xây dựng kế hoạch, nghiên cứu về kinh doanh. Đó cũng là lúc tôi nhận được những lời động viên từ những "chủ nợ" của tôi. Họ biết khó khăn của tôi và hiểu cho tôi. Chắc chắn một điều chúng tôi sẽ không dừng bước khi vừa mới bắt đầu cho dù lúc đó quả thực áp lực chúng tôi gánh trên vai rất lớn. Nếu trước đây là 150 triệu thì chúng tôi phải tiếp tục kiếm thêm 100 triệu cho việc duy trì và để thực hiện những kế hoạch quảng bá mới. Nhưng khi áp lực lớn hơn, sức mạnh nội tâm cũng lớn hơn. Chúng tôi dày dạn hơn, trưởng thành hơn.... Có lẽ nếu trước mọi việc chúng ta nghĩ rằng mình không có gì cả và chúng ta không bắt đầu thì có lẽ sẽ không bao giờ có con đường nào dẫn đến thành công. Sau đợt Tết chúng tôi thực sự bắt đầu lại và đến tháng 4 vừa rồi, trung tâm lập được kỷ lục về số lớp mới mở: 9 lớp với hơn 100 học viên. Đối với một trung tâm quy mô nhỏ và tuổi đời non trẻ, làm được điều đó quả là một điều không hề dễ. Tháng 5, chúng tôi mở được 8 lớp. Nhưng kết quả kinh doanh khả quan không làm chúng tôi vui bằng việc được chứng kiến thành quả từ sự tiến bộ của học viên. Chúng tôi đang làm giáo dục. Khi làm giáo dục người ta vui vì sự trưởng thành của người khác. Chúng tôi cũng như vậy. Nhiều khi cả ba đứa chỉ ngồi ở văn phòng để lắng nghe âm thanh cười nói vui nhộn từ các phòng học và sung sướng. Trong 3 đứa lúc đó một niềm hạnh phúc lan tỏa. Một màu xanh mạnh mẽ lan tỏa.... Chúng tôi vui vì trung tâm của chúng tôi, E. không chỉ là một nơi để học, đó còn là 1 mái nhà của những niềm vui, của niềm đam mê và trải nghiệm tuổi trẻ. Sắp tới sẽ còn nhiều thứ phải làm nhưng chúng tôi sẽ luôn tin tưởng và sẽ không ngừng nghỉ một phút giây nào. Câu chuyện này có vẻ còn sẽ dài mãi. Bởi vì tuổi trẻ của chúng tôi vẫn chưa dừng lại. Niềm tin của tôi vẫn chưa lung lay. Và ánh sao màu xanh ấy vẫn sáng trước mặt tôi, ghi dấu ấn cho con đường tôi đã đi qua và tôi sẽ bước tới. Nếu có điều gì để hối tiếc trong cuộc đời này thì đó nhất định không phải là những vấp ngã trong tuổi trẻ, điều hối tiếc nhất ấy là khi ta trẻ mà ta không sống hết mình. Tuổi trẻ hãy là một phần cuộc đời mà ta được ngông, ta được cháy và ta chấp nhận những trắc trở bởi ta biết phía trước còn một con đường. Ta chưa dừng lại.
Con đường màu xanh |
Tối hôm sau, bạn tôi đèo tôi bằng chiếc xe đạp qua trung tâm. Những cành hoa sữa cuối cùng còn sót lại trên đường Phương Mai tỏa mùi thơm thoang thoảng. Con đường từ ký túc xá đến đó đi xe đạp mất khoảng 45 phút. Tôi chợt nghĩ sau này nó sẽ trở thành lộ trình thân quen của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gặp chị. Chị ngồi sẵn chờ tôi trong một phòng học. Trước mặt tôi là một cô gái với khuôn mặt khả ái, mái tóc chấm ngang vai và nụ cười dễ mến. Chị ấy là giám đốc ở đây và là người theo như kế hoạch tôi phải "chiến đấu" trong buổi tối nay. Tôi cố bấm tay và bắt đầu bài thuyết giảng của mình. Nếu có hình ảnh nào để so sánh về tôi lúc ấy có lẽ tôi sẽ chọn một con khủng long. Tôi nhấn giọng, nói như đổ mọi tội lỗi lên người đối diện với tôi. Tôi có thể chọn một cách khác tốt hơn nhưng tôi muốn chị ấy thấy sự quyết liệt trong con người tôi. Quyết liệt và hung hăng. Lạnh lùng và cứng rắn. Đối với tôi để thể hiện vai trò một kẻ dạy đời như lúc đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa người tôi đang nói chuyện cùng lớn hơn tôi đến 6 tuổi. Với chị ấy, cuộc nói chuyện đang diễn ra có lẽ thật khủng khiếp, thật quá sức chịu đựng. Tôi để ý thấy có những lúc chị ấy không biết nói gì khi tôi hỏi. Tôi như đang dồn một người vào góc tường. Nhưng... đó là cách tốt để tôi khiến cho vai trò của mình lớn lên. Sau cùng tôi bảo: "Một năm nữa em hứa với chị sẽ thay đổi được tình hình của trung tâm. Em cam kết như vậy.". Nhưng với một điều kiện là chị phải cho em làm quản lý, ở đây sẽ không có ai có quyền lớn hơn em ngoài chị. Có như thế em mới có thể làm được những việc để trung tâm có thể tốt lên. Chị gật đầu. Cái gật đầu đánh dấu một con đường mới, con đường màu xanh như tôi đã nghĩ đến. Và con đường màu xanh ấy bắt đầu bằng một lời hứa. Trên đường quay trở về, đi qua những con phố đã vắng người hơn. Những ngọn đèn đường dịu dàng chiếu soi qua tán lá để lại trên vai người qua đường những vết sáng lung linh. Tôi hít làn gió mùa thu êm êm và suy nghĩ về quyết định của tôi. Cái quyết định dường như thật chóng vánh. Trước khi đến trung tâm nói chuyện, tôi đã xin nghỉ việc ở nơi tôi đang làm thêm. Sơn có phải là một chàng trai dại dột sao anh ta cứ mãi chạy theo những cuộc hành trình tất bật, từ chối sự bình yên và cuộc sống ổn định vậy nhỉ? Tôi tự lập lâu rồi. Gia đình tôi khó khăn nên tôi không muốn mình làm cho bố mẹ thêm phần vất vả. Ngày tháng ấy tôi đang làm thêm cho một công ty tin học, lương tháng 3 triệu cũng đủ cho ăn uống, sinh hoạt, chi tiêu, thỉnh thoảng tôi cũng gửi về nhà một ít. Từ buổi tối hôm trước khi nghe câu chuyện của bạn, tôi chẳng còn thiết tha gì với nó nữa. Tôi muốn đi con đường ấy, cái con đường tôi sẽ phải đánh đổi rất nhiều, trong đó có cả khoản thu nhập ổn định hàng tháng. Tôi quyết định nghỉ việc và tôi vạch cho mình một kế hoạch kiếm sống mới. Biết rằng sẽ vất vả hơn nhiều so với trước nhưng tôi vẫn tin rằng tuổi trẻ này của mình còn làm được hơn thế nữa. Tôi sẽ cố gắng cho tôi, cho tuổi trẻ này. Bắt đầu những chuỗi ngày thử thách để vực dậy một hình hài đang xuống cấp quả thật là điều không dễ gì. Và đặc biệt là với tôi, với những người bạn làm cùng tôi. Có những ngày liên tôi thức trắng chỉ để nghĩ. Có những khi quên ăn và thói quen sinh hoạt của tôi chuyển thành ăn trưa lúc 2h chiều, ăn tối lúc 10h đêm. Mọi thứ đang khó khăn nên nỗ lực cũng phải gấp nhiều lần bình thường. Tôi hiểu điều đó. Những ngày như vậy, giờ phút tôi thảnh thơi nhất có lẽ là khi đứng chờ nước chảy đầy xô để xách từ sân lên phòng tầng 4 tắm vì phòng hết nước. Tranh thủ chờ đợi tôi đi dạo quanh sân ký túc. Những ngày như vậy thật ra tôi thấy vui. Đơn giản bởi vì như thế là tôi được sống hết mình. Tôi làm được nhiều việc để thấy mình có ích và quan trọng hơn cả, tôi đang sống vì một mục tiêu. Nó như là một ánh sao luôn treo lơ lửng trước mặt tôi. Tôi nhìn về nó và thấy mình phải làm nhiều hơn nữa. Tôi cũng gặp những người bạn, hiểu họ thêm. Tất cả chúng tôi cùng gắn bó để sống cho tuổi trẻ. Tuy khó khăn nhưng ai cũng trần đầy lạc quan và son sắt một niềm tin. Quá trình tôi vực dậy trung tâm là cả một quá trình tôi học hỏi rất nhiều thứ. Và tôi biết rằng những gì tôi được học trước đó cần một cái phễu để lọc trước khi tạo được thành quả. Cái phễu đó mang tên "thực tế". Ai lần đầu tiên đi làm chắc chắn sẽ hiểu so với lý thuyết ở trường đại học, thực tế là một bầu trời khác. Đó là một ngôi trường khác với những môn thi mới mà chúng ta phải học và chắc chắn phải qua nếu không muốn ngã quỵ. Chúng tôi đã từng chứng kiến những chủ nợ kéo đến đập phá, xé sách vở, dùng hết lời lẽ cay nghiệt để hăm dọa. Có những khi cả lũ phải ra đường khi chủ nhà thay ổ khóa mới vì đến tháng chưa nộp đủ tiền nhà. Lễ tân của chúng tôi lúc ấy còn phải học thêm một kỹ năng mới, đó là làm sao để trả lời người đến đòi nợ cho êm đẹp. Những lúc như vậy thường thì chị giám đốc sẽ trốn đi đâu đó. Chúng tôi cùng nhau ở lại đó van nài người ta cho mình thêm ít ngày để xoay sở. Có khi mỗi đứa phải góp nhau tiền trăm nghìn để trả nợ. Nhưng chúng tôi vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ dừng lại. Bởi vì niềm tin ấy quá lớn để có thể xoay đổi. Tôi lúc đó vẫn đi học buổi sáng, buổi chiều đến tối đến trung tâm làm việc. Khoản thu nhập hàng tháng tôi kiếm được từ việc thiết kế web thuê cho khách. Nhưng đến những ngày cuối học kỳ 1, tôi dường như không tìm cho mình một lối thoát. Trường tôi quy định, muốn đăng ký học kỳ tiếp theo sinh viên phải hoàn thành trước học phí kỳ vừa rồi. Tôi kiếm ra đâu 3 triệu bây giờ nhỉ? Nghĩ mãi chẳng ra một ý tưởng nào khả thi. Cuối cùng tôi nghĩ đến việc bỏ học. Tôi thích học. Năm ba được tiếp xúc với những môn chuyên ngành, tôi như say mê phát điên lên với những địa hạt mới. Tôi đọc rất nhiều, tìm hiểu rất nhiều không phải vì đó là điều bắt buộc mà là vì tôi thấy yêu thích những thứ ấy. Chúng mang đến cho tôi cái nhìn mới. Thành thử ra khi nghĩ đến việc phải bỏ học tôi đau lòng lắm. Lúc đó tôi nghĩ mình không còn cách nào khác nữa. Bạn bè tôi chắc cũng không có nhiều tiền đến vậy. Gia đình tôi, khi tôi nghĩ đến số tiền tôi không sao gạt khỏi đầu óc mình cảnh mẹ tôi chạy vạy vay mượn, cảnh cha tôi lúc đó với đôi chân đang đau cũng không yên lòng. Tôi không nói cho ai biết cả vì tôi nghĩ đã đến tuổi tôi phải tự lo cho mình. Tôi không muốn vì tôi mà cha mẹ ở nhà lại lo lắng, lại vất vả. Với lại 2 em tôi cũng đang đi học, chắc hẳn cha mẹ tôi chưa lúc nào yên lòng. Tôi đã hạ quyết tâm. Nhiều đêm cứ thế khóc một mình vì thấy tiếc quá nhưng chẳng biết làm sao cả. Tôi sẽ đi con đường tôi đang đi và hẹn đại học một ngày xa xăm tôi sẽ quay lại. Nhưng rồi bạn tôi biết chuyện. Chính hắn là người thuyết phục tôi để tôi nhận số tiền hắn cho tôi mượn. Cuối cùng tôi nhận. Tôi cũng tự hứa với mình sẽ cố gắng thật nhiều nữa để không phụ lòng tốt của hắn ngày hôm đó. ... Công việc tại trung tâm bận rộn và đầy áp lực nhưng ở đó, mọi người sống đúng bản chất của mình. Tôi những tưởng sẽ không bao giờ hòa vào cái sự "bựa vô đối" của chị giám đốc và những bạn khác nhưng rồi chính tôi cũng thấy mình không phải là ai khác ngoài họ. Tôi thấy chúng tôi giống như một gia đình, tràn đầy niềm vui, tràn đầy năng lượng làm việc. Có đôi khi tôi quát bạn tôi vì sự chậm trễ, một lúc sau chúng tôi lại cười như đá đỗ cùng nhau trong những câu chuyện phiếm. Chúng tôi chia nhau những giờ phút ướt át dưới cơn mưa, hay cái mát lạnh của gió hồ Tây, sự tĩnh mịch của phố xá về sáng. Có những tình yêu đã nảy nở và có những kỷ niệm sẽ mãi mãi được khắc ghi. Nhưng sự cố gắng nhiều khi chưa đủ, làm kinh doanh cần con mắt tỉnh táo và đầu óc chiến lược. Chính trong những ngày tháng ấy tôi biết rõ hơn giới hạn của mình. Kinh doanh chắc chắn không phải là một trò chơi may rủi hay là những sự nỗ lực không định hướng. Tôi đã áp dụng rất nhiều cách nhưng kết quả thu được không phải lúc nào cũng khiến cho tôi có thể nở một nụ cười. Nhiều người đã rời bỏ con đường màu xanh ấy và đôi khi tôi thấy mình dường như đuối sức. Và những lúc như thế, điều cho tôi sức mạnh trở lại là những lời động viên từ những người xung quanh. Đến tháng tư năm 2013, chúng tôi mới thấy những dấu hiệu đầu tiên của sự khởi sắc. Đó vừa là kết quả của việc chúng tôi phát triển một khóa học mới khác biệt hơn nhưng cũng là do thị trường vào hè sôi động hơn dạo trước. Những dấu hiệu ấy dần dần lớn lên và chúng tôi vui mừng thấy hiệu quả kinh doanh tăng dần lên. Đến một hôm khi tôi nhìn vào báo cáo tài chính tôi như muốn nhảy cẩng lên. Lần đầu tiên kể từ khi tôi đến đây lợi nhuận dương. Dù không nhiều nhưng nó chứng tỏ rằng những gì chúng ta bỏ ra đã thu lại. Tay tôi run run. Dương đó, dương tức là chúng tôi đã không tin nhầm, chúng tôi đã không để những ngày qua vô ích. Tôi vui mừng hết đỗi và liên tục khoe với mọi người ở trung tâm. Hè năm đó, dấu dương trong báo cáo lợi nhuận lớn dần, lớn dần. Chúng tôi cho phép mình thở phảo. Chị giám đốc lúc đó có lẽ là người vui nhất bởi vì đối với chị. Đó không chỉ là sự tăng trưởng của kinh doanh mà đó còn là khi đứa con của chị - trung tâm này có nhiều học viên hơn. Lúc ấy chị thực sự được làm giáo dục, được mang giá trị theo cách của chị. Người vui mừng thứ hai là tôi bởi một điều rất đơn giản: TÔI ĐÃ HOÀN THÀNH LỜI HỨA.
Hoàn thành lời hứa |
Tôi thường tự nhủ rằng tuổi trẻ không có gì để mất, hãy sống hết mình đi, cho dù thất bại đi chăng nữa thì chúng ta vẫn nhận được nhiều thứ hơn những gì chúng ta bỏ ra. Vậy suy cho cùng trong mọi tình huống chúng ta sẽ lãi. Có những khi tôi nghĩ mình sẽ không làm được, nhưng tôi trấn an mình rằng sau khi thời hạn của lời hứa qua đi mà vẫn không hoàn thành được lời hứa, mày vẫn còn có thể xin gia hạn thêm, chỉ cần đừng từ bỏ hi vọng, đừng bỏ cuộc một cách dễ dàng là được. Suy nghĩ đó giúp tôi bản lĩnh hơn. ... Suốt những tháng hè, trung tâm luôn nhộn nhịp học viên. Lợi nhuận có khi đến hơn 100 triệu 1 tháng. Nhưng đến cuối mùa hè, chuyện không lường trước xảy ra liên quan đến hoạt động tài chính của trung tâm. Tôi như thỏa thuận ban đầu sẽ có quyền quyết định mọi vấn đề liên quan đến hoạt động của trung tâm nhưng có một mảng tôi không thể điều khiển được là tài chính. Lợi nhuận của mỗi tháng chúng tôi đều gửi lại cho giám đốc. Quản trị tài chính không phải là một việc dễ, trong kinh doanh tài chính như là mạch máu của doanh nghiệp. Tôi lúc đó cũng không hiểu nhiều về nó vì bản thân tôi là một người cực kỳ ghét làm việc với những con số. Và vấn đề nãy sinh từ đó. Đến những tháng cuối mùa hè, bước sang năm học mới (tháng 9, tháng 10) khi nhu cầu học tiếng Anh đã giảm mạnh và các trung tâm tiếng Anh đã bắt đầu lo đến chuyện dùng tiền để cầm chừng. Khi tôi đề cập đến vấn đề này mới tá hỏa khi nghe giám đốc bảo hiện tại đã không còn tiền. Lúc đó tôi như bị choáng vì với lợi nhuận những tháng hè trung tâm chắc chắn đã có một khoản tiền dự trữ đủ lớn. Đó là lần đầu tiên tôi thấy niềm tin của mình thực sự bị chấn động. Nhưng đó chẳng phải là điều thấm thía gì so với sự bất bình của tôi về cách hành xử của một người lãnh đạo. Thời điểm ấy, chị giám đốc gặp vấn đề với người yêu, hai người chia tay. Suy sụp là điều dễ hiểu đối với bất kỳ người phụ nữ nào khi một mối tình tan vỡ. Nhưng để cuộc sống của mình bị nhấn chìm thì thật khó chấp nhận. Giám đốc lúc ấy chẳng còn tha thiết với hoạt động của trung tâm nữa. Chị ấy còn phụ trách một lớp học và liên tục cho lớp nghỉ làm chúng tôi rất khó xử. Chúng tôi dường như đứng giữa hai đầu cầu: một là học viên đang cảm thấy khó chịu vì giáo viên hay cho nghỉ, những giáo viên khác thiếu nhiệt tình vì bị chậm lương, một là giám đốc, người mà chúng tôi cần sự nghiêm túc và sự quan tâm đến hoạt động kinh doanh. Tôi có thể quyết định nhiều việc thay chị ấy nhưng có những việc bắt buộc cần chị ấy chung sức. Tư thế ấy thật lưng chừng. Những ngày ấy chị giám đốc thường tắt điện thoại, khóa facebook và tìm đến sự an ủi của tôn giáo. Có lẽ chị ấy thấy mình không còn sức lực để đối diện với mọi thứ nhưng chị ấy cũng không rõ ràng chuyển giao cho ai. Lần thứ hai trung tâm lại âm u như bầu trời trước cơn mưa. Tôi buồn không phải bởi những khó khăn chúng tôi sắp đối diện mà là sự mâu thuẫn giữa những người bạn với giám đốc. Những khó khăn đã từng trải qua mang cho chúng tôi sức mạnh và cam đảm lớn để chúng tôi tiếp tục nỗ lực nhưng thứ quan trọng nhất dường như không còn. Đó chính là động lực để mọi người cùng động cam cộng khổ. Mọi người nói với tôi rằng sau tất cả những nỗ lực vì một người lại đỗ xuống sông xuống bể thì thật sự khó chấp nhận và thật khó để tìm lý do cho sự tiếp tục. Chúng tôi mất đi sự lạc quan, sự tin tưởng và một niềm tin. Nếu một ngày chúng tôi phải đóng cửa trung tâm thì sao nhỉ? Đó có thể là ngày tôi sẽ uống cho đến khi mê man, uống cho đến khi tôi biết mình đang lơ lửng và nở một nụ cười lạt thếch. Tôi sẽ nhìn lại những ngày qua và tưởng tượng trên tay tôi đang nâng lấy cái xác của con ve đã chết khô. Tôi sẽ mất đi một nửa con người mình nếu chuyện đó xảy ra. Rồi nỗi sợ hãi của tôi lớn dần khi nhiều bạn cùng vào sinh ra tử với tôi trước đó nhắn tin cho tôi muốn từ bỏ. Tôi muốn các bạn ở lại lắm nhưng tôi cũng không muốn níu giữ các bạn nữa. Tôi nghĩ rằng các bạn có những ngôi nhà khác sẽ yêu quý và đánh giá cao các bạn hơn. Hãy đi đi nếu muốn vì tôi không muốn bạn gắn bó thêm vào một thứ sắp sụp đổ nữa. Rồi nhiều người cứ thế ra đi. Cho đến khi chỉ còn tôi và 2 người bạn nữa. Một hôm tôi nhận được tin nhắn của một trong số hai người bạn ấy "Sơn ơi, mình không muốn tiếp tục nữa". Tôi lúc đó đứ đừ người ra và chẳng thể nhắn trả lời lại điều gì. Tôi có thể nói gì đây, không gì cả. Cho dù nói kiểu gì thì như là bị mắc kẹt trong một cái lưới, tôi im lặng. Lần đầu tiên tôi gọi điện về cho mẹ sau 12h đêm. Mẹ tôi đã ngủ và khi bắt máy, mẹ hỏi tôi bằng một giọng hốt hoảng: "Có chuyện chi rứa con?". Tôi im lặng. Tôi thực sự chỉ muốn khóc thôi chứ chẳng còn biết nói gì nữa. Có quá nhiều thứ ập đến như một dòng thác trong đầu tôi lúc đó. Tôi nấc lên và chỉ nói được câu "Con chưa làm được chi cả mẹ ạ" rồi tắt máy. Đêm đó, tầng thượng, dưới bầu trời mênh mông tôi thấy mình thật quá bé nhỏ. Đoàn tàu trong ga rú lên những hồi kèn thúc giục chuyển bánh. Âm thanh đó khiến tôi nhớ da diết những ngày trước khi tôi cháy hết mình. Tôi đã từng có một con tàu tuổi trẻ như vậy nhưng có lẽ nó đã đến lúc phải dừng. Nhưng không thể như vậy được. Tôi ngẩng mặt lên để tìm kiếm lại ánh sao màu xanh của tôi, rồi gục mặt xuống khóc rưng rức lên. Tôi lấy tay đấm liên tục xuống sàn xi măng. Không thể! Tôi nhất quyết không để nỗ lực của tuổi trẻ kết thúc như vậy. Tôi bấm tay, hít đầy lồng ngực. Tôi đã có một quyết định. Tôi lôi điện thoại ra nhắn tin cho 2 người bạn cuối cùng còn ở lại với trung tâm: "Ngày mai, cà phê nhé". Đêm đó tôi không thể ngủ được, tôi nghĩ đến dự định mới của tôi cho tương lai. Con đường màu xanh đêm hôm đấy sáng lung linh trước mắt tôi. Tôi lại có một niềm tin mới thật mãnh liệt. ... Và buổi hẹn diễn ra trong một quán cà phê trên đường Trần Đại Nghĩa. Chúng tôi vẫn mỉm cười sau tất cả. Ánh sáng mờ ảo đổ lên cốc cà phê sóng sánh. Sau tất cả họ là những điều tôi còn giữ được. Tôi nhìn họ mỉm cười như thể những người thủy thủ đã cùng nhau trải qua một cuộc hành trình sóng gió trên đại dương trở về. Có lẽ chúng ta cẫn chưa nghỉ ngơi đúng không? - Chúng ta mua lại trung tâm đi? Tôi hỏi như vậy trong ánh mắt ngạc nhiên của 2 người bạn. - Mua lại nó, chúng ta sẽ chăm sóc nó bằng bàn tay của chúng ta, sẽ một lần nữa làm cho nó sống lại, làm cho nó xanh tươi hơn trước. Các bạn cũng chẳng muốn nỗ lực của chúng ta bị kết liễu đúng không? Cuộc nói chuyện kéo dài với những điều chúng tôi nói về tương lai, nói về những hứa hẹn và nói về tuổi trẻ. Cuối cùng, cái nắm tay minh chứng cho một lần nữa, chúng tôi nuôi hi vọng và quyết tâm cho tuổi trẻ. Cái sự ngông nghênh của tuổi trẻ có lẽ sẽ khó dừng lại, kể cả khi gặp thất bại vì sau mỗi lần phải tìm cách đứng lên, mức độ ngông ấy không giảm, còn tăng hơn. Nhưng ngông một cách khác, vững chãi hơn. Hôm sau, chúng tôi hẹn nói chuyện với chị giám đốc. Mục tiêu của cuộc nói chuyện là để thuyết phục chị ấy bán lại trung tâm cho chúng tôi. Tôi cùng 2 người bạn ngồi lại trong căn phòng lần đầu tiên tôi đến trung tâm 1 năm trước. Tôi nhìn chị, có lẽ lúc đó ngoài sự không vừa lòng với những gì chị ấy làm trong thời gian vừa qua chúng tôi còn một thứ khác gắn kết với chị ấy: sự quý mến. Nếu mọi người hiểu được những thử thách chúng tôi đã trải qua thì sẽ hiểu rằng người ta đôi khi rất khó để ghét nhau cho dù giữa họ dường như đã xảy ra rất nhiều thứ tồi tệ. Chúng tôi không ghét chị ấy. Và có lẽ điều mà chúng tôi dự định làm sẽ giúp chị ấy nhiều hơn. Chúng tôi thuyết phục chị ấy bán lại trung tâm cho 3 đứa. Đó là cách duy nhất có thể giúp chị ấy trong thời điểm này khi mà chị ấy tiến thoái lưỡng nan. Nếu muốn tiếp tục duy trì cũng khó vì đội ngũ nhân sự gần như tan tác và cũng không còn tiền để chạy các kế hoạch. Nếu dừng lại cũng không thể vì các khoản nợ cần phải trả. Chúng tôi phân tích như vậy. Sau cùng, chị gật đầu. Chúng tôi lặng nhìn nhau. Cái gật đầu ấy vừa làm chúng tôi vui nhưng cũng khiến chúng tôi có cảm giác có tội. Chúng tôi thấy mình như là những người cướp đi đứa con của người khác cho dù không phải như vậy. Chúng tôi muốn làm hồi sinh lại đứa trẻ ấy. Một buổi nói chuyện quả thật đầy cảm xúc. Chúng tôi đối diện với con người ấy và biết bao nhiêu kỷ niệm gắn bó ùa về. Thật khó để quên những điều chúng tôi đã cùng nhau trải qua và chị ấy mãi là người chúng tôi ngưỡng mộ, yêu quý.... Một cuộc hành trình mới bắt đầu. Nhưng từ đầu khi quyết định mua lại trung tâm, chúng tôi không có một đồng vốn nào trong tay. Điều duy nhất mà chúng tôi có là một sự quyết tâm. Tôi bảo với hai bạn của tôi, chúng ta không có tiền thì chúng ta sẽ tìm cách để vay mượn. Chỉ cần thực sự quyết tâm thì sợ gì sẽ không tìm thấy lối đi. 2 bạn tôi cũng cùng suy nghĩ như vậy. Và trong điều khoản chuyển nhượng, chúng tôi sẽ mua lại trung tâm với hai khoản phí. Khoản thứ nhất dùng để thành toán các món nợ liên quan đến hoạt động của trung tâm thời điểm đó. Khoản thứ hai là giá trị của trung tâm sẽ trả cho giám đốc sau hai năm. Chúng tôi tính toán sơ qua, khoản đầu tiên cũng gần 150 triệu. Một ngày sau khi hợp đồng chuyển giao được ký, điện thoại tôi liên tục réo rắt và đó là những cuộc điện thoại đến từ các chủ nợ. Họ hẹn chúng tôi một tuần để thanh toán. Một tuần và 150 triệu. Một con số thật sự rất kinh khủng đối với những đứa sinh viên. Với tôi, quyết định mua lại trung tâm tôi vẫn chưa nói với cha mẹ lúc đó. Tôi không muốn họ bất an. Và chắc chắn nhà tôi cũng không có tiền để lo cho tôi nữa. Hai bạn tôi cũng vậy, gia đình không khá giả lại đều mồ côi bố. Chúng tôi chỉ còn cách tự mình đi vay những người có thể vay được. Đó là một tuần khó thở và mệt nhọc. Tôi có lúc quên ăn vì những cuộc hẹn gặp để trình bày nguyện vọng của mình với những người tôi quen. Nhiều lúc đói và mệt nhưng vẫn cố rút điện thoại ra nhắn tin cho 2 người bạn: "Cố lên nha :D". Đó cũng là lời động viên dành cho chính tôi. Sau khi hỏi vay những người bạn, tôi thấy thật khó để có thể vay đủ số tiền lớn như vậy. Sinh viên mà, ai cũng nghèo cả. Tôi nghĩ đến việc vay mượn những người có tiền. Họ là những người tôi quen, đang điều hành doanh nghiệp và có một số là những giảng viên trong khoa tôi. Khi tôi đến gặp người đầu tiên trong số đó, tôi kể lại câu chuyện của mình. Có lẽ nhìn vào tôi lúc ấy, với đầu tóc bơ phờ, da mặt nổi mục và toàn thân hình tỏ vẻ mệt mỏi ra thì điều duy nhất khiến người ta tin tưởng vào quyết tâm của tôi là ánh mắt. Nó như nói lên rằng tôi sẽ không lùi bước, tôi sẽ làm tất cả vì trung tâm, vì con đường tôi lựa chọn. Nhưng bạn biết đấy, có ai có thể tin tưởng được một người sinh viên không phải là họ hàng thân thích. Cho dù họ tin tưởng vào tôi thì họ cũng chưa chắc đã tin vào khả năng trả nợ của tôi khi tôi thể hiện nguyện vọng muốn vay đến con số hàng chục triệu đồng. Như vậy có nghĩa là tôi cần thế chấp. Nhưng tôi có gì trong tay nhỉ? Khi nghĩ đến đây, tôi thấy mình đang là một cậu sinh viên tỉnh lẻ, cưỡi một con xe dream 10 tuổi tôi dành dụm mãi mới mua được. Ngoài ra, tôi chẳng có gì đáng giá cả. Nhưng... tôi không nghĩ mình trắng tay. Tôi đã trải qua một thời sinh viên nỗ lực không ngừng. Tôi chưa bao giờ thôi học hỏi. Người ta bảo sinh viên không chỉ cần kiến thức mà còn cần kỹ năng, kinh nghiệm thực tế nữa. Tôi biết điều đó nên cũng chưa bao giờ ngừng nhắc mình về việc bổ sung và phát triển bản thân. Đó chính là những nỗ lực để tạo nên tài sản của tôi. - Anh cần thế chấp đúng không ạ? Anh có cho em vay không khi em dùng khả năng lao động của mình để thế chấp? Tôi nói với các anh chị tôi gặp như vậy. Cho dù tôi mất tất cả, những gì tôi đã trang bị cho mình sẽ có ích và tôi có thể dùng những thứ đó để đóng góp cho doanh nghiệp. Cho nên tôi lấy khả năng lao động của mình để thế chấp. Nếu trong trường hợp xấu nhất là tôi không trả được nợ, tôi sẽ trở thành nhân viên của những người cho tôi vay trong một khoảng thời gian được thỏa thuận từ trước ứng với số tiền tôi được cho vay. Đó là cách tôi thế chấp. Có những người từ chối những trong số đó có những người gật đầu với tôi. Và có cả khi tôi đăng status lên Facebook vay tiền nữa. Lúc đó tôi biết thật sự rất khó khăn vì ai lại tin tưởng cho một người chỉ biết trên mạng vay tiền. Nhưng khi tôi làm, tôi mới biết tôi còn có 1 thứ khác nữa là sự tin tưởng. Có khá nhiều người chưa gặp tôi một lần ngoài đời đã inbox ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi. Lúc đó tôi chỉ biết cảm ơn. Khi tôi gặp mặt họ để nhận tiền, tôi hỏi họ rằng: "Vì sao lại cho mình mượn tiền khi chưa gặp mình bao giờ?". Câu trả lời của họ khiến cho mình như được tiếp thêm động lực: "Bởi vì những điều bạn đã làm cho mình một sự tin tưởng". Sự tin tưởng, ấy vậy mà người ta bảo có được niềm tin còn hơn 10 lạng vàng. Họ cho tôi biết rằng vì những sự tin tưởng đó, tôi phải cố gắng hơn nữa cho cuộc hành trình này, tôi phải cố gắng hơn nữa cho tuổi trẻ của tôi. Cũng từ đó tôi tự hứa với mình rằng cuộc đời tôi sẽ dành cho mọi người. Tôi sẽ không bao giờ ngừng nghỉ những hành động mang lại giá trị cho xã hội. Bởi vì mọi người đã tin tưởng tôi. Vấn đề tài chính như vậy là tạm ổn dù chúng tôi chỉ còn dư lại một ít tiền để đầu tư. Trong gian nan, chúng tôi gắn bó với nhau hơn và với 3 đứa lúc đó, khó khăn nào cũng không làm chúng tôi xao lòng. Nhưng thời điểm chuyển giao lại trung tâm là vào tháng 12/2013. Vào thời điểm đó, thật sự rất hiếm người đi học tiếng Anh. Giai đoạn cuối kỳ, thi cử bận rộn, thời tiết không thuận lợi lại sắp đến Tết. Vậy nên chúng tôi đóng băng bất lực một thời gian dài. Trong những tháng đấy chúng tôi kiến thiết lại bộ máy, xây dựng lại chương trình học cho hoàn thiện và tìm cách vay mượn để duy trì trung tâm cũng như đầu tư cho những kế hoạch ra Tết. Những ngày như thế tôi thậm chí chỉ ngủ 2 tiếng một ngày. Thời gian còn lại tôi tính toán, xây dựng kế hoạch, nghiên cứu về kinh doanh. Đó cũng là lúc tôi nhận được những lời động viên từ những "chủ nợ" của tôi. Họ biết khó khăn của tôi và hiểu cho tôi. Chắc chắn một điều chúng tôi sẽ không dừng bước khi vừa mới bắt đầu cho dù lúc đó quả thực áp lực chúng tôi gánh trên vai rất lớn. Nếu trước đây là 150 triệu thì chúng tôi phải tiếp tục kiếm thêm 100 triệu cho việc duy trì và để thực hiện những kế hoạch quảng bá mới. Nhưng khi áp lực lớn hơn, sức mạnh nội tâm cũng lớn hơn. Chúng tôi dày dạn hơn, trưởng thành hơn.... Có lẽ nếu trước mọi việc chúng ta nghĩ rằng mình không có gì cả và chúng ta không bắt đầu thì có lẽ sẽ không bao giờ có con đường nào dẫn đến thành công. Sau đợt Tết chúng tôi thực sự bắt đầu lại và đến tháng 4 vừa rồi, trung tâm lập được kỷ lục về số lớp mới mở: 9 lớp với hơn 100 học viên. Đối với một trung tâm quy mô nhỏ và tuổi đời non trẻ, làm được điều đó quả là một điều không hề dễ. Tháng 5, chúng tôi mở được 8 lớp. Nhưng kết quả kinh doanh khả quan không làm chúng tôi vui bằng việc được chứng kiến thành quả từ sự tiến bộ của học viên. Chúng tôi đang làm giáo dục. Khi làm giáo dục người ta vui vì sự trưởng thành của người khác. Chúng tôi cũng như vậy. Nhiều khi cả ba đứa chỉ ngồi ở văn phòng để lắng nghe âm thanh cười nói vui nhộn từ các phòng học và sung sướng. Trong 3 đứa lúc đó một niềm hạnh phúc lan tỏa. Một màu xanh mạnh mẽ lan tỏa.... Chúng tôi vui vì trung tâm của chúng tôi, E. không chỉ là một nơi để học, đó còn là 1 mái nhà của những niềm vui, của niềm đam mê và trải nghiệm tuổi trẻ. Sắp tới sẽ còn nhiều thứ phải làm nhưng chúng tôi sẽ luôn tin tưởng và sẽ không ngừng nghỉ một phút giây nào. Câu chuyện này có vẻ còn sẽ dài mãi. Bởi vì tuổi trẻ của chúng tôi vẫn chưa dừng lại. Niềm tin của tôi vẫn chưa lung lay. Và ánh sao màu xanh ấy vẫn sáng trước mặt tôi, ghi dấu ấn cho con đường tôi đã đi qua và tôi sẽ bước tới. Nếu có điều gì để hối tiếc trong cuộc đời này thì đó nhất định không phải là những vấp ngã trong tuổi trẻ, điều hối tiếc nhất ấy là khi ta trẻ mà ta không sống hết mình. Tuổi trẻ hãy là một phần cuộc đời mà ta được ngông, ta được cháy và ta chấp nhận những trắc trở bởi ta biết phía trước còn một con đường. Ta chưa dừng lại.
- Theo Thằng Sơn Đoàn -
Mùa hè đối với nhiều người là khoảng thời gian thoải mái nhất trong năm. Lúc đó trên vai không còn gánh sức nặng từ những môn học, thời gian đến trường giảm xuống và chúng ta có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Vậy thì không có lý do gì để không tận dụng, biến khoảng thời gian này thành những dấu ấn khó quên. Hãy đừng để một mùa hè nữa trôi qua vô vị nha. Mùa hè nào cũng nhạt nhẽo trôi qua thì đời người cũng nhanh chóng như vậy nhạt nhẽo qua đi thôi. Nếu bạn chưa có ý định nào cho mùa hè thì ngó qua danh sách ý tưởng này nhé. Hi vọng sẽ gợi hứng thú để mọi người có thể lập kế hoạch cho một mùa hè sôi động :)
Đâu cần có nhiều vốn mới kinh doanh được. Hãy bắt tay bằng những thứ quê mình, nhà mình có sẵn. Đây là một cơ hội cho mình vật lộn để chai lỳ hơn, dày dạn hơn và trong quá trình đó nhất định sẽ học được vô khối thứ hay ho. Dám không?
Thực ra mùa hè khó trồng cây do nắng nhưng nếu che chắn thì cũng không vấn đề gì. Hãy xin mẹ một góc sân, góc vườn để tự thiết kế cho mình một khu vườn với những loài hoa, loài cây mình thích. Cào cuốc rồi gieo hạt, hãy trở thành một người nông dân chính hiệu. Hãy chăm bẵm, tưới nước, bắt sâu và mong chờ những cái cây lớn lên từng ngày. Sau mùa hè sẽ có 1 vườn hoa. :) Ôi nghĩ đến mà thích mê ly rồi. Ai làm hộ mình ý tưởng này với nhé.
Chốt lại, mùa hè mình vẫn nghĩ là mùa đại diện cho tuổi trẻ. Đó là khoảng thời gian chúng ta sẽ cháy hết mình. Sống năng động và tràn đầy nhiệt thành thanh xuân. Mùa hè không phải chỉ để ăn rồi ngủ rồi ăn rồi ngủ đâu nha :) Ai làm theo ý tưởng nào nhớ cho mình biết với.
1. Định vị một đối tượng nào đó và lên kế hoạch tán đổ anh ấy/cô ấy
Trưa nay gặp em Trang Gemini chợt nghĩ đến ý này. Thay vì ngồi ở nhà than ngắn than dài vì số kiếp F.A hẩm hiu thì hãy thể hiện sự chủ động của mình bằng việc xây dựng 1 kế hoạch theo đuổi một nửa của mình. Đó là một cách hay để biết rằng mình không phải là một con người cam chịu :) Tán xong nếu không yêu thì bỏ :) Không sao cả :))2. Học một thứ gì đó (tiếng Anh, guitar, violin, pha chế...)
Việc học đôi khi không đơn giản vì bạn muốn giỏi thứ gì đó, sâu xa hơn nhiều người thấy mình không vô dụng khi theo đuổi sự học tập. Mùa hè có nhiều thời gian, hãy lên mục tiêu về tiếng Anh, về việc chơi nhạc cụ, nâng cao tay nghề rồi dành thời gian cho nó. Nhất định mùa hè sẽ màu mè hơn và bản thân chúng ta sẽ cảm thấy thực ra mình cũng làm được việc gì đó.3. Kinh doanh một thứ gì đó
Kinh doanh nhỏ |
4. Kế hoạch chực nhà friendlist
Tức là thay vì mùa hè ở nhà. Hãy chấm bút lên bản đồ những tỉnh có bạn bè mình ở đó và lên một kế hoạch đi chu du, ở lại nhà của mỗi đứa bạn 2 - 3 ngày, cứ thế xê dịch vô nam. Bao giờ hết bạn lại quay trở lại, lại xê dịch ngược trở ra. Ăn cơm nhà bạn, ngủ nhà bạn không mất tiền rồi. Chỉ tốn tiền đi lại với chơi đùa thôi :) Chắc không tốn kém mấy mà lại có cơ hội tìm hiểu cuộc sống gia đình bè bạn. Sau này già rồi lại làm chuyến nữa đi thăm bạn :))5. Về quê mở lớp học miễn phí cho các em cấp 1, cấp 2, cấp 3
Cái này mình đã từng làm và luôn muốn làm mỗi dịp hè. Tiếc là càng lớn lượng thời gian nghỉ hè càng ít đi. Còn bạn, nếu về quê hãy mạnh dạn mở lớp dạy các em nhỏ trong xóm môn học mình khá nhất. Có thể là toán, là văn, là tiếng Anh. Chắc chắn bạn sẽ thấy được niềm vui trong những giờ đó. Trẻ con luôn đáng yêu, chứng kiến chúng chăm chỉ cùng những bài toán, bài văn còn tuyệt vời hơn.6. Tổ chức 1 chương trình văn nghệ cho xóm, cho xã
Đây cũng là một điều đáng thử. Hãy tập hợp nhóm sinh viên về quê nghỉ hè để lên kế hoạch tổ chức một đêm diễn văn nghệ cho xóm, cho xã. Ở quê làm thủ tục không khó. Thậm chí các bác trong ủy ban còn rất ủng hộ nữa. Lên kế hoạch chương trình, xây dựng các tiết mục, kêu gọi sự tham gia hát hò, v.v.v... là những việc phải làm. Hãy để cho bố mẹ, anh chị được tự hào về con em mình nha. (Mình chưa làm nhưng rồi sẽ làm).7. Quay clip ghi lại những khoảnh khắc của những người thân, người bạn
Thay vì để máy ảnh mốc meo. Tại sao ta không dùng nó cho một dự án mang tên "Khoảnh khắc yêu thương". Chúng ta sẽ lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ mà cũng rất bình dị của ông bà, cha mẹ, anh chị em, cô dì, chú bác, bạn bè, hàng xóm... rồi tổng hợp thành một bộ phim. Về sau, nó sẽ là một tài sản vô cùng quý giá đó.8. Dư địa chí bằng hình ảnh
Bạn có chắc bạn đã khám phá hết mảnh đất nơi mình đang sinh sống? Hãy dùng máy ảnh (không có thì mượn) để làm thành một cuốn album trình bày tất cả những ngóc ngách thú vị ở nơi bạn sống. Quá trình thực hiện album cũng là một trải nghiệm đáng nhớ của mùa hè.9. Nuôi một chú cún con, một đàn gà con, v.v.v....
Mua ngay một chú cún vừa mới đầy tháng và sau đó hãy đặt tên cho chú ta. Bắt đầu một hành trình chăm sóc chú để xem sau mùa hè chú ấy sẽ lớn như thế nào. Một mùa hè với những sự chăm lo, ân cần cũng quả là không tồi. Hạnh phúc sẽ đến khi chúng ta biết yêu thương (sến) :)10. Trồng một vườn hoa, vườn cây
Trồng một vườn hoa sau nhà |
Chốt lại, mùa hè mình vẫn nghĩ là mùa đại diện cho tuổi trẻ. Đó là khoảng thời gian chúng ta sẽ cháy hết mình. Sống năng động và tràn đầy nhiệt thành thanh xuân. Mùa hè không phải chỉ để ăn rồi ngủ rồi ăn rồi ngủ đâu nha :) Ai làm theo ý tưởng nào nhớ cho mình biết với.
- Theo Thằng Sơn Đoàn -
Mùa hè đối với nhiều người là khoảng thời gian thoải mái nhất trong năm. Lúc đó trên vai không còn gánh sức nặng từ những môn học, thời gian đến trường giảm xuống và chúng ta có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Vậy thì không có lý do gì để không tận dụng, biến khoảng thời gian này thành những dấu ấn khó quên. Hãy đừng để một mùa hè nữa trôi qua vô vị nha. Mùa hè nào cũng nhạt nhẽo trôi qua thì đời người cũng nhanh chóng như vậy nhạt nhẽo qua đi thôi. Nếu bạn chưa có ý định nào cho mùa hè thì ngó qua danh sách ý tưởng này nhé. Hi vọng sẽ gợi hứng thú để mọi người có thể lập kế hoạch cho một mùa hè sôi động :)
Đâu cần có nhiều vốn mới kinh doanh được. Hãy bắt tay bằng những thứ quê mình, nhà mình có sẵn. Đây là một cơ hội cho mình vật lộn để chai lỳ hơn, dày dạn hơn và trong quá trình đó nhất định sẽ học được vô khối thứ hay ho. Dám không?
Thực ra mùa hè khó trồng cây do nắng nhưng nếu che chắn thì cũng không vấn đề gì. Hãy xin mẹ một góc sân, góc vườn để tự thiết kế cho mình một khu vườn với những loài hoa, loài cây mình thích. Cào cuốc rồi gieo hạt, hãy trở thành một người nông dân chính hiệu. Hãy chăm bẵm, tưới nước, bắt sâu và mong chờ những cái cây lớn lên từng ngày. Sau mùa hè sẽ có 1 vườn hoa. :) Ôi nghĩ đến mà thích mê ly rồi. Ai làm hộ mình ý tưởng này với nhé.
Chốt lại, mùa hè mình vẫn nghĩ là mùa đại diện cho tuổi trẻ. Đó là khoảng thời gian chúng ta sẽ cháy hết mình. Sống năng động và tràn đầy nhiệt thành thanh xuân. Mùa hè không phải chỉ để ăn rồi ngủ rồi ăn rồi ngủ đâu nha :) Ai làm theo ý tưởng nào nhớ cho mình biết với.
1. Định vị một đối tượng nào đó và lên kế hoạch tán đổ anh ấy/cô ấy
Trưa nay gặp em Trang Gemini chợt nghĩ đến ý này. Thay vì ngồi ở nhà than ngắn than dài vì số kiếp F.A hẩm hiu thì hãy thể hiện sự chủ động của mình bằng việc xây dựng 1 kế hoạch theo đuổi một nửa của mình. Đó là một cách hay để biết rằng mình không phải là một con người cam chịu :) Tán xong nếu không yêu thì bỏ :) Không sao cả :))2. Học một thứ gì đó (tiếng Anh, guitar, violin, pha chế...)
Việc học đôi khi không đơn giản vì bạn muốn giỏi thứ gì đó, sâu xa hơn nhiều người thấy mình không vô dụng khi theo đuổi sự học tập. Mùa hè có nhiều thời gian, hãy lên mục tiêu về tiếng Anh, về việc chơi nhạc cụ, nâng cao tay nghề rồi dành thời gian cho nó. Nhất định mùa hè sẽ màu mè hơn và bản thân chúng ta sẽ cảm thấy thực ra mình cũng làm được việc gì đó.3. Kinh doanh một thứ gì đó
Kinh doanh nhỏ |
4. Kế hoạch chực nhà friendlist
Tức là thay vì mùa hè ở nhà. Hãy chấm bút lên bản đồ những tỉnh có bạn bè mình ở đó và lên một kế hoạch đi chu du, ở lại nhà của mỗi đứa bạn 2 - 3 ngày, cứ thế xê dịch vô nam. Bao giờ hết bạn lại quay trở lại, lại xê dịch ngược trở ra. Ăn cơm nhà bạn, ngủ nhà bạn không mất tiền rồi. Chỉ tốn tiền đi lại với chơi đùa thôi :) Chắc không tốn kém mấy mà lại có cơ hội tìm hiểu cuộc sống gia đình bè bạn. Sau này già rồi lại làm chuyến nữa đi thăm bạn :))5. Về quê mở lớp học miễn phí cho các em cấp 1, cấp 2, cấp 3
Cái này mình đã từng làm và luôn muốn làm mỗi dịp hè. Tiếc là càng lớn lượng thời gian nghỉ hè càng ít đi. Còn bạn, nếu về quê hãy mạnh dạn mở lớp dạy các em nhỏ trong xóm môn học mình khá nhất. Có thể là toán, là văn, là tiếng Anh. Chắc chắn bạn sẽ thấy được niềm vui trong những giờ đó. Trẻ con luôn đáng yêu, chứng kiến chúng chăm chỉ cùng những bài toán, bài văn còn tuyệt vời hơn.6. Tổ chức 1 chương trình văn nghệ cho xóm, cho xã
Đây cũng là một điều đáng thử. Hãy tập hợp nhóm sinh viên về quê nghỉ hè để lên kế hoạch tổ chức một đêm diễn văn nghệ cho xóm, cho xã. Ở quê làm thủ tục không khó. Thậm chí các bác trong ủy ban còn rất ủng hộ nữa. Lên kế hoạch chương trình, xây dựng các tiết mục, kêu gọi sự tham gia hát hò, v.v.v... là những việc phải làm. Hãy để cho bố mẹ, anh chị được tự hào về con em mình nha. (Mình chưa làm nhưng rồi sẽ làm).7. Quay clip ghi lại những khoảnh khắc của những người thân, người bạn
Thay vì để máy ảnh mốc meo. Tại sao ta không dùng nó cho một dự án mang tên "Khoảnh khắc yêu thương". Chúng ta sẽ lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ mà cũng rất bình dị của ông bà, cha mẹ, anh chị em, cô dì, chú bác, bạn bè, hàng xóm... rồi tổng hợp thành một bộ phim. Về sau, nó sẽ là một tài sản vô cùng quý giá đó.8. Dư địa chí bằng hình ảnh
Bạn có chắc bạn đã khám phá hết mảnh đất nơi mình đang sinh sống? Hãy dùng máy ảnh (không có thì mượn) để làm thành một cuốn album trình bày tất cả những ngóc ngách thú vị ở nơi bạn sống. Quá trình thực hiện album cũng là một trải nghiệm đáng nhớ của mùa hè.9. Nuôi một chú cún con, một đàn gà con, v.v.v....
Mua ngay một chú cún vừa mới đầy tháng và sau đó hãy đặt tên cho chú ta. Bắt đầu một hành trình chăm sóc chú để xem sau mùa hè chú ấy sẽ lớn như thế nào. Một mùa hè với những sự chăm lo, ân cần cũng quả là không tồi. Hạnh phúc sẽ đến khi chúng ta biết yêu thương (sến) :)10. Trồng một vườn hoa, vườn cây
Trồng một vườn hoa sau nhà |
Chốt lại, mùa hè mình vẫn nghĩ là mùa đại diện cho tuổi trẻ. Đó là khoảng thời gian chúng ta sẽ cháy hết mình. Sống năng động và tràn đầy nhiệt thành thanh xuân. Mùa hè không phải chỉ để ăn rồi ngủ rồi ăn rồi ngủ đâu nha :) Ai làm theo ý tưởng nào nhớ cho mình biết với.
- Theo Thằng Sơn Đoàn -
Subscribe to:
Posts (Atom)
Video clip hot
-
Tomorrowland 2013 - Avicii
-
[Cảm động] Hai cô gái hô hấp nhân tạo cứu người chết đuối
-
[Gunny World Championship 2015] Trực tiếp giải đấu từ Thâm Quyến, Trung Quốc
-
[Saturday night live Korea] Tình địch
-
Chế bóng đá hài hước
-
Trả lời khảo sát online kiếm tiền Vinaresearch
-
Thanh niên bị tụt quần trước lớp
-
[Maxim Korea] Diễn viên JAV Tsukasa Aoi
-
Thảm họa gương mặt thân quen - Anh (Xuân Phương) by Cao Hữu Thiên
-
[Giọng hát Việt nhí] Giấc mơ của tôi & Gợi nhớ quê hương - Linh Nhi & Thiên Nhâm
Liên kết bạn bè
Học SEO google online
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu