Ảnh shadow isles
Showing posts with label shadow isles. Show all posts
Showing posts with label shadow isles. Show all posts
Garen và bạn đồng hành Teemo đã đến được Shadow Isles - Quần đảo bóng đêm. Sau khi tim kiếm vất vả, cuối cùng họ cũng gặp được Yorick. Nhưng tên này thật quái gở, muốn nói chuyện với xác sống này thì phải là người chết. Garen phải làm gì đây?
lmht league of legends lol liên minh huyền thoại garen truyền kỳ
Cái không khí rợn người ở quần đảo này bình thường đã rất đáng sợ rồi, nhưng chắc chắn một điều rằng nó cũng chưa đủ làm cả Garen và Teemo dựng tóc gáy như giọng cười của Yorick lúc này đâu.
Tiếng bước chân càng lúc càng nặng trĩu của hắn, kèm theo từng giọt mồ hôi lạnh tanh chảy ròng theo hai bên má của Garen. Trong bất kỳ một hoàn cảnh nào, sự tập trung cao độ luôn là sự cần thiết để đưa ra phương án quyết định cuối cùng của mình. Garen cũng như thế, trong những suy nghĩ rối rắm dần đưa cả hai đến gần cái xẻng của tử thần hơn, thì một tia sáng đã lóe lên trong tâm trí của anh. Ngay lúc này, anh nhớ rằng Master Yi đã đưa cho mình hai viên thuốc màu trắng, mà khi uống vào có thể làm cơ thể rơi vào trạng thái chết giả. Nhưng cũng không hẳn là chết, bởi nó chỉ có tác dụng làm nhịp tim kéo dài đến vô tận, bằng một phương pháp nào đó khiến cho trái tim của anh như ngừng đập lại, và cơ thể vẫn hoạt động hoàn toàn bình thường, một loại quân y dược của quân đội. Garen gấp rút lấy nó ra, anh đặt vào đôi bàn tay của cậu nhóc Teemo một viên còn lại. Lúc còn sống ai mà chẳng sợ chết cơ chứ, nhưng mỗi người lại khác nhau ở chỗ, họ sẽ quyết định thế nào cho cái chết của mình. Và Garen, anh nói thật nhanh và hết sức bình tĩnh:
- Teemo, nuốt nó vào mau. Ta không có thời gian giải thích cho cậu, nhưng nếu muốn sống sót ở đây thì cậu phải dùng nó, bằng không hãy trở về bằng viên dịch chuyển còn lại trong người.
Teemo vẫn còn chút chần chừ, bản thân là một trinh sát tinh nhuệ của thành phố Bandle, cho dù cậu đã hạ được bao nhiêu tên lính Noxus đi chăng nữa, thì đây cũng là lần đầu tiên cậu đối diện với một kẻ địch bất tử thế này, và chẳng một ai lại chẳng sợ những gì mà mình không hiểu về nó cả. Để cậu nhóc này an tâm, anh gấp rút đưa viên thuốc đang trên tay mình vào miệng, rồi nuốt nó ngay cái khoảnh khắc mà đầu lưỡi của Garen cảm nhận được vị đắng lạ thường. Cảm giác trải qua tức khắc không hề gây nên sự đau đớn lên thể xác, nhưng cơn đau đầu diễn ra như muốn nổ tung cả hai bán cầu não của Garen. Anh khụy chân xuống, đặt cánh tay phải lên vai của Teemo, nước mắt nước mũi vẫn đang vương vãi như một tác dụng phụ, Garen hét lên bởi không còn gì để chờ đợi hay lẩn trốn, anh cảm nhận được Yorick đang cách mình chỉ vài ba bước đằng sau mà thôi:
- Chạy đi, nhóc. Trở về với cô gái của cậu đi. Cái xẻng của Yorick lạnh lùng được giơ lên, cái bóng mờ ảo của hắn in hằn dưới mặt đất. Garen chỉ mỉm cười, không hề có chút kháng cự, có vẻ như bản thân anh phải dừng chuyến hành trình của mình ở ngay đây rồi. Trong chốc lát, cái xẻng được giáng xuống rất mạnh mẽ, nhưng nó không nhằm vào Garen, đòn vừa rồi của Yorick nhằm vào cậu nhóc Teemo. Thật may là Teemo vẫn còn đủ bình tĩnh để lách nhẹ sang bên phải, né được đòn vừa rồi của Yorick. Không thể nào tử thần lại bỏ qua một cơ hội để giết anh dễ dàng như thế này được. Garen kiểm tra lại nhịp tim của mình bằng cách đặt tay lên lồng ngực. Cùng lúc ấy, sức lực của anh cũng dần phục hồi lại được vài phần. Garen xoay người lại, nhanh chóng khống chế Yorick bằng những đòn khóa cận chiến của mình. Cho dù tình trạng hiện giờ thì Garen chưa có đến trăm phần trăm sức lực, nhưng nếu là về kinh nghiệm chiến đấu thì nhất quyết anh chẳng hề thua kém ai.
- Nhóc, uống viên thuốc vào nhanh. Nó hoàn toàn có tác dụng, Yorick đã không còn chú ý đến ta nữa.
Garen đang nằm trên người của Yorick siết chặt hắn lại, nhưng tay còn lại của Yorick đồng thời ném cái xẻng bay ngang qua mặt Garen.
- Ta không biết ngươi nói cái gì, nhưng đừng nghĩ ta không giết một kẻ đã chết rồi một lần nữa.
- Ấy không, ta chỉ bảo là, cả hai chúng ta sẽ uống thuốc tự vẫn... mà thôi. Ngươi có thể nhìn qua cậu ấy... Cả hai người bọn ta ghét phải đau đớn lắm...
Garen nuốt nước bọt, cố gắng lấy ngay một cái lý do trong đầu. Đồng thời, anh cũng buông tay và tránh xa Yorick, tiến về phía của Teemo. Yorick chỉ lặng yên, hắn nhìn thật lâu về cả hai với hai hốc mắt đáng sợ. Cho đến khi hắn bước dậy, nhặt lại cây xẻng trên tay và ra hiệu cho cả hai đi theo hắn. Yorick từ bỏ ý định giết chóc, nhưng dù là thế thì Teemo lẫn Garen cũng không thể không đề phòng được. Cả ba người dừng lại trước một mảnh đất vô cùng rộng lớn, bát ngát bao la như từng là một cánh đồng trù phú vậy. Yorick cắm ngay cái xẻng xuống đất rồi quay lại:
- Ta không biết bằng cách nào mà hai kẻ chết rồi vẫn đi lại được. Nhưng thế cũng đỡ phải kéo theo hai người. Và giờ thì đối với người chết, đến giờ chôn xác cả hai rồi, mau bước vào và chọn một nấm mồ tốt đẹp của mình đi.
Garen tay nắm chặt thanh kiếm mang trên người, Yorick đúng là cái tên lật lọng mà, nào là chết mới nói chuyện được với hắn cơ chứ. Nếu như Teemo không lắp ba lắp bắp lúc này thì có lẽ Garen đã khó mà nhịn nổi cái con quái vật thần kinh này rồi:
- Yorick này, Teemo biết rằng chết rồi thì phải chôn, nhưng mà... Teemo chỉ muốn được chôn chung với mọi người cơ, chỉ có hai người thì lạnh lẽo lắm!
Yorick đập ngay cây xẻng xuống đất, viễn cảnh trước mắt đã thay đổi thành một khu vực khác đáng sợ hơn, từ một cánh đồng bao la thành một nơi mà chỉ có hắn đi lại được. Nghĩa trang và những nấm mồ trước mắt cả ba là một vùng đất bị phù phép, đúng với cái tên gọi “Nơi Yên Nghỉ Cuối cùng”, một trong những nghĩa trang lâu đời nhất Valoran, mà chỉ có gia tộc Yorick mới đủ khả năng mở lấy nó. Teemo càng hoảng sợ hơn lúc nãy, vội bám lấy chân Garen mà nấp đằng sau anh:
- Hoặc... thêm vài ngày nữa chôn cũng được... Yorick nhé.
Garen lúc này đây mới lên tiếng với hắn:
- Trước khi yên nghỉ thật sự, hãy thực hiện một vài yêu cầu của ta, và xem nó như là món quà cuối cùng khi bọn ta bước qua cánh cửa của thế giới bên kia, bọn ta có thể dành một khoảng thời gian nào đó để xem lại nơi đây được chứ?
Garen không cần chờ câu trả lời, liền bước vào bên trong, bỏ lại Teemo với Yorick ở ngoài. Anh đi một vòng nghĩa trang này, và chính Garen phát hiện ra, có một ngôi mộ mà bên dưới không hề có lấy một cái thi thể nào. Cái bia nằm lăn lóc cách đó không xa đã đề lên tên của sinh vật ngoài kia, Yorick. Hắn thật sự đã sống lại. Ngoài ra, trên tấm bia còn khắc vài dòng chữ, Garen nhìn ra phía ngoài, Yorick vẫn ở đấy, Garen nhanh chóng đọc vài dòng chữ được ghi bằng cổ ngữ trước khi rời khỏi: "Đại diện của gia tộc Mori kiêu hãnh, kẻ nằm bên dưới sẽ không bao giờ chết để hoàn thành nhiệm vụ cao cả của mình, cho đến khi đủ chỉ tiêu trong đời của kẻ truyền thừa ý chỉ, lúc đấy ngươi sẽ được an nghỉ thật sự..."
Garen ngẫm nghĩ thật lâu cái câu nói được khắc, nó không như một lời nói bình thường, mà như một lời nguyền rủa thì đúng hơn. Chẳng biết được chỉ tiêu ở đây là gì, bởi anh suy nghĩ nếu hiểu rõ lời nói khắc trên bia, thì có lẽ sẽ có cách đưa Yorick về đến nơi yên nghỉ thật sự của hắn. Nhưng rồi, hắn đã cùng Teemo đứng sau lưng Garen:
- Ngươi... đã thấy gì rồi, tên kia - Hắn nói một cách đáng sợ, vừa có ý đe dọa Garen.
- Không phải, ta chỉ thắc mắc là, nơi đây khá là rộng lớn đấy.
Yorick nhìn vào Garen, hắn đạp tấm bia ra xa:
- Đây không phải nơi ta an nghỉ, chỉ là nơi ta "nằm nghỉ" mà thôi. Nhưng ta nói cho cả hai biết, ta cũng lâu rồi chưa có kẻ nào đến đây, hãy tận hưởng những giờ phút cuối cùng đi, và đừng mong đến chuyện trốn chạy khỏi đây. Màn sương đen sẽ dẫn lối ta đến với các ngươi thật nhanh chóng.
Rồi hắn cười thật lớn, con quái vật này cũng có vẻ như cũng giữ lại chút kiêu ngạo của con người chứ không hề mất hẳn bản tính của mình. Yorick nhìn lên trời, rồi lại nói tiếp:
- Tới giờ, đã đến lúc ta cần nằm nghỉ, hai ngươi muốn đi đâu thì đi, đừng nghĩ thoát khỏi tay ta, vì ta rất ghét trốn tìm đấy...
Rồi hắn nằm xuống cái huyệt. Viễn cảnh xung quanh liền trở lại như cũ, Garen kéo Teemo ra xa khỏi nơi đây:
- Teemo, nghe kĩ đây, ta biết được một vài chuyện có thể kéo ta sớm thoát khỏi chuyện này, và ta cần cậu giúp đỡ.
- Teemo muốn đi khỏi đây, h-hắn đòi chôn cả hai chúng ta đấy, Garen. - Teemo cứ mếu máo.
- Cậu nghe cho kỹ này, ta sẽ tìm thứ ta cần, rồi đi thật nhanh khỏi nơi đây, được chứ? Ta vừa đọc trên tấm bia của hắn, và biết được một chuyện, hắn không hẳn là không chết, hắn phải làm đủ chỉ tiêu của hắn, thì mới nhận được sự thanh thản. Nhưng không nói rõ ở đây chỉ tiêu là gì?
Teemo chạy vòng vòng quanh người Garen, để mong lấy lại chút bình tĩnh của mình. Cậu vừa chạy, vừa suy nghĩ:
- Chỉ tiêu? Hừm... Có lẽ là số người hắn đã chôn, nhưng chỉ tiêu của hắn... thì khoảng bao nhiêu Garen?
- Ta đâu có biết, và đó cũng là vấn đề mà ta và cậu cần tìm ra càng sớm càng tốt. Cả hai suy nghĩ, họ đi tìm khắp nơi với hi vọng tìm ra được manh mối, dù rất nhỏ và mỏng manh. Garen thì phát hiện trên một thân cây gần đó dòng chữ cũng mang ý nghĩa tương tự: "Lòng tự hào của gia tộc, không cho phép nằm xuống". Còn Teemo cũng tìm được gần đó một cuốn sách cũ kĩ vứt lăn lóc, có lẽ đã tồn tại rất lâu rồi. Teemo cẩn thận đưa cho Garen, họ bỏ ra cả ngày trời, và nó có vẻ liên quan đến Yorick và sự bất tử của hắn. Cho đến thời hạn một ngày gần trôi qua.
- Tìm được rồi, chính là nó đây này nhóc, tự xem đi. Teemo nhìn vào cuốn sách, vào chỗ Garen đang chỉ ngón tay vào. Teemo mừng rỡ, cậu chạy xung quanh Garen, cả hai cười rất vui vẻ. Họ đã tìm ra được cách cứu lấy bản thân, họ chờ Yorick quay lại, và tự tin rằng, lần này họ sẽ sống sót để tìm ra nơi ở của Thresh. Tuy nhiên, họ vui mừng đến nỗi không nghe thấy cái âm thanh chết chóc đang trỗi dậy đó sao?
... "Thình thịch........ " ... ... "......Thình thịch..." ...
Garen và Teemo chưa hề cô độc khi ở trên đảo này. Và cũng gần nơi đó, một bóng người đang len lỏi qua màn đêm bất tận tiến đến gần cả hai vì nghe thấy tiếng động phát ra. Ánh sáng từ vũ khí của người này đủ soi sáng các linh hồn nghiệt ngã nơi đây. Mang theo ý chí của người vợ quá cố, hắn từng là chiến binh của ánh sáng, nhưng đang dần sa ngã vào độc đạo của mình. Hắn là ai?
lmht league of legends lol liên minh huyền thoại garen truyền kỳ
Quần đảo bóng tối Shadow Isles |
Tiếng bước chân càng lúc càng nặng trĩu của hắn, kèm theo từng giọt mồ hôi lạnh tanh chảy ròng theo hai bên má của Garen. Trong bất kỳ một hoàn cảnh nào, sự tập trung cao độ luôn là sự cần thiết để đưa ra phương án quyết định cuối cùng của mình. Garen cũng như thế, trong những suy nghĩ rối rắm dần đưa cả hai đến gần cái xẻng của tử thần hơn, thì một tia sáng đã lóe lên trong tâm trí của anh. Ngay lúc này, anh nhớ rằng Master Yi đã đưa cho mình hai viên thuốc màu trắng, mà khi uống vào có thể làm cơ thể rơi vào trạng thái chết giả. Nhưng cũng không hẳn là chết, bởi nó chỉ có tác dụng làm nhịp tim kéo dài đến vô tận, bằng một phương pháp nào đó khiến cho trái tim của anh như ngừng đập lại, và cơ thể vẫn hoạt động hoàn toàn bình thường, một loại quân y dược của quân đội. Garen gấp rút lấy nó ra, anh đặt vào đôi bàn tay của cậu nhóc Teemo một viên còn lại. Lúc còn sống ai mà chẳng sợ chết cơ chứ, nhưng mỗi người lại khác nhau ở chỗ, họ sẽ quyết định thế nào cho cái chết của mình. Và Garen, anh nói thật nhanh và hết sức bình tĩnh:
- Teemo, nuốt nó vào mau. Ta không có thời gian giải thích cho cậu, nhưng nếu muốn sống sót ở đây thì cậu phải dùng nó, bằng không hãy trở về bằng viên dịch chuyển còn lại trong người.
Teemo |
- Chạy đi, nhóc. Trở về với cô gái của cậu đi. Cái xẻng của Yorick lạnh lùng được giơ lên, cái bóng mờ ảo của hắn in hằn dưới mặt đất. Garen chỉ mỉm cười, không hề có chút kháng cự, có vẻ như bản thân anh phải dừng chuyến hành trình của mình ở ngay đây rồi. Trong chốc lát, cái xẻng được giáng xuống rất mạnh mẽ, nhưng nó không nhằm vào Garen, đòn vừa rồi của Yorick nhằm vào cậu nhóc Teemo. Thật may là Teemo vẫn còn đủ bình tĩnh để lách nhẹ sang bên phải, né được đòn vừa rồi của Yorick. Không thể nào tử thần lại bỏ qua một cơ hội để giết anh dễ dàng như thế này được. Garen kiểm tra lại nhịp tim của mình bằng cách đặt tay lên lồng ngực. Cùng lúc ấy, sức lực của anh cũng dần phục hồi lại được vài phần. Garen xoay người lại, nhanh chóng khống chế Yorick bằng những đòn khóa cận chiến của mình. Cho dù tình trạng hiện giờ thì Garen chưa có đến trăm phần trăm sức lực, nhưng nếu là về kinh nghiệm chiến đấu thì nhất quyết anh chẳng hề thua kém ai.
- Nhóc, uống viên thuốc vào nhanh. Nó hoàn toàn có tác dụng, Yorick đã không còn chú ý đến ta nữa.
Garen đang nằm trên người của Yorick siết chặt hắn lại, nhưng tay còn lại của Yorick đồng thời ném cái xẻng bay ngang qua mặt Garen.
- Ta không biết ngươi nói cái gì, nhưng đừng nghĩ ta không giết một kẻ đã chết rồi một lần nữa.
- Ấy không, ta chỉ bảo là, cả hai chúng ta sẽ uống thuốc tự vẫn... mà thôi. Ngươi có thể nhìn qua cậu ấy... Cả hai người bọn ta ghét phải đau đớn lắm...
Garen nuốt nước bọt, cố gắng lấy ngay một cái lý do trong đầu. Đồng thời, anh cũng buông tay và tránh xa Yorick, tiến về phía của Teemo. Yorick chỉ lặng yên, hắn nhìn thật lâu về cả hai với hai hốc mắt đáng sợ. Cho đến khi hắn bước dậy, nhặt lại cây xẻng trên tay và ra hiệu cho cả hai đi theo hắn. Yorick từ bỏ ý định giết chóc, nhưng dù là thế thì Teemo lẫn Garen cũng không thể không đề phòng được. Cả ba người dừng lại trước một mảnh đất vô cùng rộng lớn, bát ngát bao la như từng là một cánh đồng trù phú vậy. Yorick cắm ngay cái xẻng xuống đất rồi quay lại:
- Ta không biết bằng cách nào mà hai kẻ chết rồi vẫn đi lại được. Nhưng thế cũng đỡ phải kéo theo hai người. Và giờ thì đối với người chết, đến giờ chôn xác cả hai rồi, mau bước vào và chọn một nấm mồ tốt đẹp của mình đi.
Yorick |
- Yorick này, Teemo biết rằng chết rồi thì phải chôn, nhưng mà... Teemo chỉ muốn được chôn chung với mọi người cơ, chỉ có hai người thì lạnh lẽo lắm!
Yorick đập ngay cây xẻng xuống đất, viễn cảnh trước mắt đã thay đổi thành một khu vực khác đáng sợ hơn, từ một cánh đồng bao la thành một nơi mà chỉ có hắn đi lại được. Nghĩa trang và những nấm mồ trước mắt cả ba là một vùng đất bị phù phép, đúng với cái tên gọi “Nơi Yên Nghỉ Cuối cùng”, một trong những nghĩa trang lâu đời nhất Valoran, mà chỉ có gia tộc Yorick mới đủ khả năng mở lấy nó. Teemo càng hoảng sợ hơn lúc nãy, vội bám lấy chân Garen mà nấp đằng sau anh:
- Hoặc... thêm vài ngày nữa chôn cũng được... Yorick nhé.
Garen lúc này đây mới lên tiếng với hắn:
- Trước khi yên nghỉ thật sự, hãy thực hiện một vài yêu cầu của ta, và xem nó như là món quà cuối cùng khi bọn ta bước qua cánh cửa của thế giới bên kia, bọn ta có thể dành một khoảng thời gian nào đó để xem lại nơi đây được chứ?
Garen |
Garen ngẫm nghĩ thật lâu cái câu nói được khắc, nó không như một lời nói bình thường, mà như một lời nguyền rủa thì đúng hơn. Chẳng biết được chỉ tiêu ở đây là gì, bởi anh suy nghĩ nếu hiểu rõ lời nói khắc trên bia, thì có lẽ sẽ có cách đưa Yorick về đến nơi yên nghỉ thật sự của hắn. Nhưng rồi, hắn đã cùng Teemo đứng sau lưng Garen:
- Ngươi... đã thấy gì rồi, tên kia - Hắn nói một cách đáng sợ, vừa có ý đe dọa Garen.
- Không phải, ta chỉ thắc mắc là, nơi đây khá là rộng lớn đấy.
Yorick nhìn vào Garen, hắn đạp tấm bia ra xa:
- Đây không phải nơi ta an nghỉ, chỉ là nơi ta "nằm nghỉ" mà thôi. Nhưng ta nói cho cả hai biết, ta cũng lâu rồi chưa có kẻ nào đến đây, hãy tận hưởng những giờ phút cuối cùng đi, và đừng mong đến chuyện trốn chạy khỏi đây. Màn sương đen sẽ dẫn lối ta đến với các ngươi thật nhanh chóng.
Rồi hắn cười thật lớn, con quái vật này cũng có vẻ như cũng giữ lại chút kiêu ngạo của con người chứ không hề mất hẳn bản tính của mình. Yorick nhìn lên trời, rồi lại nói tiếp:
- Tới giờ, đã đến lúc ta cần nằm nghỉ, hai ngươi muốn đi đâu thì đi, đừng nghĩ thoát khỏi tay ta, vì ta rất ghét trốn tìm đấy...
Rồi hắn nằm xuống cái huyệt. Viễn cảnh xung quanh liền trở lại như cũ, Garen kéo Teemo ra xa khỏi nơi đây:
- Teemo, nghe kĩ đây, ta biết được một vài chuyện có thể kéo ta sớm thoát khỏi chuyện này, và ta cần cậu giúp đỡ.
- Teemo muốn đi khỏi đây, h-hắn đòi chôn cả hai chúng ta đấy, Garen. - Teemo cứ mếu máo.
- Cậu nghe cho kỹ này, ta sẽ tìm thứ ta cần, rồi đi thật nhanh khỏi nơi đây, được chứ? Ta vừa đọc trên tấm bia của hắn, và biết được một chuyện, hắn không hẳn là không chết, hắn phải làm đủ chỉ tiêu của hắn, thì mới nhận được sự thanh thản. Nhưng không nói rõ ở đây chỉ tiêu là gì?
Teemo chạy vòng vòng quanh người Garen, để mong lấy lại chút bình tĩnh của mình. Cậu vừa chạy, vừa suy nghĩ:
- Chỉ tiêu? Hừm... Có lẽ là số người hắn đã chôn, nhưng chỉ tiêu của hắn... thì khoảng bao nhiêu Garen?
- Ta đâu có biết, và đó cũng là vấn đề mà ta và cậu cần tìm ra càng sớm càng tốt. Cả hai suy nghĩ, họ đi tìm khắp nơi với hi vọng tìm ra được manh mối, dù rất nhỏ và mỏng manh. Garen thì phát hiện trên một thân cây gần đó dòng chữ cũng mang ý nghĩa tương tự: "Lòng tự hào của gia tộc, không cho phép nằm xuống". Còn Teemo cũng tìm được gần đó một cuốn sách cũ kĩ vứt lăn lóc, có lẽ đã tồn tại rất lâu rồi. Teemo cẩn thận đưa cho Garen, họ bỏ ra cả ngày trời, và nó có vẻ liên quan đến Yorick và sự bất tử của hắn. Cho đến thời hạn một ngày gần trôi qua.
- Tìm được rồi, chính là nó đây này nhóc, tự xem đi. Teemo nhìn vào cuốn sách, vào chỗ Garen đang chỉ ngón tay vào. Teemo mừng rỡ, cậu chạy xung quanh Garen, cả hai cười rất vui vẻ. Họ đã tìm ra được cách cứu lấy bản thân, họ chờ Yorick quay lại, và tự tin rằng, lần này họ sẽ sống sót để tìm ra nơi ở của Thresh. Tuy nhiên, họ vui mừng đến nỗi không nghe thấy cái âm thanh chết chóc đang trỗi dậy đó sao?
... "Thình thịch........ " ... ... "......Thình thịch..." ...
Garen và Teemo chưa hề cô độc khi ở trên đảo này. Và cũng gần nơi đó, một bóng người đang len lỏi qua màn đêm bất tận tiến đến gần cả hai vì nghe thấy tiếng động phát ra. Ánh sáng từ vũ khí của người này đủ soi sáng các linh hồn nghiệt ngã nơi đây. Mang theo ý chí của người vợ quá cố, hắn từng là chiến binh của ánh sáng, nhưng đang dần sa ngã vào độc đạo của mình. Hắn là ai?
(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Phần trước, con sóng thần khủng khiếp bỗng dưng xuất hiện đã phá hủy thuyền của Garen và Teemo. Liệu họ sẽ ra sao đây? Có ai bị gì không?
lmht liên minh huyền thoại lol league of legends garen truyền kỳ
Nhắc lại ở phần trước, khi mà cả Garen và Teemo chạm mặt với cơn sóng thần khủng khiếp nhất trong đời mà họ từng trông thấy, thì chỉ trong khoảnh khắc con thuyền chở cả hai đã bị nó nuốt chửng, cả hai thì lại bị dòng nước cuốn trôi đi mất tăm. Trong cơn mê man bất tỉnh, tiếng gọi của Teemo ríu rít liên hồi thúc anh tỉnh dậy:
- Garen, tỉnh lại đi, Garen, tỉnh dậy đi nào...
Garen từ từ mở to đôi mắt của mình, hình ảnh của cậu nhóc Teemo dần dần hiện ra trước mắt, mờ mờ, ảo ảo. Anh vẫn còn choáng váng sau lần va chạm với cơn sóng bí ẩn đó, vì biển cũng đâu hề động mạnh và chẳng có dấu hiệu của giông tố. Garen có cảm giác bất an, cứ như có một điều gì thần bí ngay từ khoảnh khắc con thuyền chạm mặt với làn sương kia, anh đang phải đối mặt với một thế lực siêu nhiên nào đó trên biển vậy. Phải cần một chút thời gian mới có thể hồi tỉnh lại hoàn toàn:
- Đây là đâu, Teemo. Chúng ta đang ở đâu đây?
Cậu nhóc Yordle co rúm người lại, lộ rõ nét sợ sệt:
- Teemo... Teemo không biết, ở đây đáng sợ quá.
Garen dáo dác nhìn quanh, trông như đây đang ở một bờ biển vậy. Kể lại trước đó, khi bị cơn sóng khổng lồ ập tới, làm vỡ nát con thuyền của Teemo, Garen nhanh chóng xử lý bằng cách bám lấy cột buồm, còn Teemo chưa kịp làm gì đã bị cuốn ra xa. Cảm nhận thấy nguy hiểm từ phía người bạn nhỏ, anh dùng hết sức bơi lại chỗ cậu nhóc và giữ lấy Teemo, nhờ có thế nên cậu không bị ngạt chết, cả hai lên đênh trên biển vài giờ đồng hồ, Garen bởi vì kiệt sức nên ngất đi. Sau khi tỉnh dậy, anh và Teemo đã ở tại nơi ma quái này. Cả hai đứng dậy, Garen cùng Teemo chia nhau đi kiểm tra xung quanh nơi đây, và hiển nhiên không có dấu hiệu của sự sống, mọi thứ im lặng đến rợn tóc gáy, cứ như một vùng đất bị nguyền rủa vậy. Garen suy nghĩ một hồi, anh nghĩ là anh đã biết nơi mình đang ở là đâu, Garen cầm tấm bản đồ ra xem trước mặt. Tấm bản đồ vì được phù phép, nên dù có ngâm nước hay nằm trong lửa, vẫn không hề hấn gì. Và nụ cười nở trên khuôn mặt của Garen thay vì sợ sệt như Teemo, bởi tấm bản đồ cho anh thấy anh đang ở giữa biển khơi. Xung quanh chẳng có gì cả. Garen quay sang cậu nhóc Yordle đặt câu hỏi lần nữa:
- Teemo, cậu biết chúng ta đang ở đâu không?
Teemo ấp úng:
- Teemo... Teemo không biết, chúng ta ở đâu vậy Garen? Liệu có phải là...
Garen nhìn quanh một lần nữa, sương mù che phủ kín lối. Cây cối như chết khô ở mọi nơi với các hình dạng ma quái, nhưng sau cái vẻ héo úa kia thì nó vẫn tồn tại, không có lấy một bóng người, không một sinh vật nào tồn tại:
- Truyền thuyết kể rằng, Quần Đảo Bóng Tối từng tồn tại ở một nơi nào đó trong lục địa Valoran. Nó từng trù phú và rất xinh đẹp, không thua kém gì Ionia cả. Nhưng nó đã hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi bản đồ bởi một thảm họa từ chính tham vọng của kẻ cầm quyền nơi đây. Cũng lý do đó, nên trên tấm bản đồ của ta không hề hiện được vị trí chính xác của chúng ta. Cùng với khung cảnh xung quanh và những gì từng trải, ta cam đoan rằng nơi đây chính là Shadow Isles... Nhưng Teemo, cậu có thể về nếu muốn. Ta không cam đoan rằng có thể bảo vệ cậu nếu như cậu tiếp đi theo ta ở đây, một lần nữa, cậu hãy nhớ...
- Không - Teemo ngắt lời Garen - Teemo là trinh sát tinh nhuệ của Bandle, cũng là người lính trinh sát giỏi nhất của Valoran. Các Yordle có thể nhỏ bé trong mắt của con người, nhưng trái tim và lòng dũng cảm của họ không hề nhỏ. Đằng nào thì có bạn đồng hành chẳng tốt hơn sao Garen?
Garen bất ngờ, anh không nghĩ rằng cậu nhóc nhỏ bé này lại có một quyết tâm và ý chí lớn lao đến như vậy đâu chứ. Anh xoa đầu của Teemo rồi cười thật hào sảng:
- Thế thì từ giờ cậu phải theo sát ta, và nếu như ta có mệnh hệ gì, cậu phải dùng viên dịch chuyển còn lại để trở về ngay, không được ở đây thêm một giây phút nào, biết không? Ta sẽ bảo vệ cậu cũng như cậu sẽ bảo vệ lấy ta trong chặng đường này. Và nếu cậu làm được điều đó - Garen vác thanh kiếm lên trên vai - hãy tiếp tục chuyến hành trình của chúng ta nào.
Teemo nhắm tịt cả hai mắt lại, rồi gật đầu lia lịa, nghe theo Garen. Garen xem lại mảnh giấy của Master Yi, dòng chữ một lần nữa thay đổi: "Garen, khi ngài đến được Shadow Isles, hãy tìm Yorick ở đây. Hắn là một kẻ đào mộ duy nhất còn sót, chăm nom "Nơi Yên Nghỉ Cuối Cùng" một trong những nghĩa trang lâu đời nhất Valoran. Hắn chẳng còn sống, nhưng cũng chẳng chết. Gia tộc của hắn bao đời làm cái công việc này như một công việc vinh dự duy nhất mà dòng dõi này gánh vác. Nhưng khi đến hắn, hắn lại chết trước khi có hậu nhân, khiến cho dòng tộc của Yorick chẳng có con cháu nối dõi. Theo một cách nào đó, hắn lại tái sinh, và cây xẻng yêu quý trên tay là bảo vật của hắn. Hãy hỏi Yorick về nơi ở của Thresh trên hòn đảo này, nhưng ngài phải nhớ rằng, hắn không thể chết, hắn là bất tử, và không nói chuyện với ai, trừ khi người đó đã chết đi... ". Garen đọc xong những điều đó, lại suy ngẫm về kẻ bất tử này. Lại một người có khả năng không già đi như Zilean sao? Làm sao có thể hỏi được hắn khi Garen còn sống, trong khi yêu cầu hắn chỉ có thể nói chuyện với người chết, nhưng đã chết rồi thì làm được gì nữa đâu. Cái điều kiện hóc búa khiến Garen chẳng thể nào tìm ra được lời giải. Rồi anh quay sang Teemo, ra hiệu lên đường trong khi tìm ra câu trả lời cho bản thân. Cả hai lang thang trên hòn đảo này cả ngày trời, càng vào rừng sâu, sương mù càng dày đặc, bóng tối như làm chủ cả hòn đảo. Cứ như vậy, Garen cùng Teemo đi thật lâu, cho đến khi họ đã mệt mỏi. Giữa hòn đảo, cả hai nhặt ít củi khô, rồi nhóm lửa và ngồi đối diện với nhau:
- Teemo, cậu... cậu còn việc nào chưa làm không? - Garen nói với khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc.
- Ý của Garen là sao? Teemo không hiểu.
- Nếu như ngày mai cậu chết, cậu có việc gì chưa làm không? - Garen nói rõ ra vấn đề mà anh đề cập.
Cậu nhóc Yordle suy nghĩ một hồi, rồi lại ngó lên bầu trời âm u:
- Teemo à? Ngoài Bandle City, Teemo chẳng lo việc gì cả, khi Teemo mất đi thì chẳng biết ai sẽ thay Teemo bảo vệ lấy nó. Nó là quê hương của Teemo, và là ngôi nhà duy nhất của Teemo.
- Vậy còn cô bạn gái của cậu, Tristana thì sao?
- Tristana... Teemo chưa từng... ngỏ lời. Nhưng nếu như đó là điều cuối cùng trước khi không còn, thì Teemo sẽ nói ra điều mà mình thầm nghĩ đó. - Teemo vừa ấp úng, mặc dù bộ lông bao phủ khắp cơ thể cậu nhưng chẳng khó khi nhìn thấy Teemo đang đỏ mặt.
Garen nhìn lại lương thực dự trữ. Chẳng còn bao nhiêu cả, cầm cự nhiều lắm thì chỉ vài ngày. Tất cả đã mất sạch trong cơn sóng vừa rồi. Cả hai cứ trò chuyện như vậy, cho đến khi trời đã sập tối, nhưng họ cũng chẳng biết giờ này là mấy giờ, chỉ có thể dựa theo thói quen của họ. Họ nằm quanh đám lửa để sưởi ấm khỏi lớp sương đêm.
Đến sáng hôm sau, Garen tỉnh dậy sớm hơn Teemo. Anh tranh thủ từng chút một, cầm kiếm lên rồi nhìn vào thanh kiếm một hồi lâu. Có lẽ sắp tới đây, anh lại phải dùng đến nó nữa rồi. Chốc lát sau đến Teemo tỉnh giấc, và rồi cả hai cùng nhau đi tiếp chặng đường này. Lần này họ đã đi hơn một nửa hòn đảo, và tiếp tục kiểm tra xung quanh bờ biển. Chẳng có một bóng người. Teemo thì thầm Garen:
- Garen, Garen ở lại đây, để Teemo đi trước cho. Teemo đi nhanh hơn Garen rất nhiều, nếu chia ra thì sẽ kiểm tra được nhiều hơn là đi chung với nhau.
- Cậu nói gì thế, ở đây rất nguy hiểm, và cậu có biết mình làm gì không nhóc? - Garen tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Teemo biết chứ, nhưng Garen đừng lo. Teemo vốn là một trinh sát ưu tú của Bandle cơ mà. Teemo sẽ thấy được nhiều hơn là đi chung với Garen. Hãy tin ở Teemo.
Chỉ vừa nói xong, cậu nhóc Yordle chạy thật nhanh lên trước. Riêng Garen lại nhảy lên một cái cây gần đó để quan sát tất cả. Rồi rất lâu, anh vẫn chưa thấy Teemo về, anh lại lo cho cậu. Garen cầm lấy thanh kiếm, nhưng vừa đi được vài bước, Teemo đang chạy thật nhanh về, hốt hoảng với Garen:
- Teemo vừa nhìn thấy... một xác chết ngồi trên bãi biển. Nhưng Teemo không lại gần...
Một manh mối quan trọng trong việc tìm kiếm Yorick, Teemo cùng Garen chạy thật nhanh tới nơi có xác chết kia, giống như những xác ướp đang ngồi vậy, chỉ khác biệt là cơ thịt đều còn nguyên vẹn như vừa chết không lâu. Garen cẩn trọng di chuyển thật chậm rãi, ra hiệu cho Teemo chuẩn bị, còn anh thì cầm thanh kiếm trên tay. "Ngươi là ai ?" Garen nhảy thật nhanh về phía sau, giơ kiếm lên vì giọng nói đáng sợ vừa thốt ra từ cái xác đó:
- Ngươi... còn sống sao?
Nghe có tiếng đáp lại câu hỏi của mình, cái xác kia rùng mình trong chốc lát, rồi từ từ đứng dậy: "Ta... còn sống? Hay ta đã chết? Tại sao ta lại sống? Tại sao ta ở đây?". Sinh vật đó nhìn lấy Garen, rồi tự lại hỏi như thể một tên có vấn đề tâm lý, hắn từ từ tiến về phía hai người họ, Garen cùng Teemo lùi về:
- Ngươi... đứng ở đấy, ngươi tên là gì?
"Ta là ai? Tên ta là gì? Nhưng sao ta không biết? À phải, Yorick, trước đó mọi người đều gọi ta là Yorick. Nhưng từ rất lâu... ta chẳng nghe ai gọi như vậy... Đó là tên của ta phải không?"
Hắn tự nói ra cái tên mà Garen đang tìm kiếm. Là Yorick, vận may đã đến với Garen. Anh đã tìm gặp được Yorick, nhưng hắn có vẻ rất đáng sợ, chỉ riêng về cái tử khí nồng nặc cũng làm mọi người muốn nôn tất cả ra rồi. Garen nhớ lại, hắn còn là một người bất tử.
- Yorick này, ngươi thật sự là Yorick phải không?
"Tại sao... ta phải trả lời ngươi ?"
- Vậy ngươi có biết, trên hòn đảo này có ai là Thresh không?
Yorick cười thật sảng khoái, giọng nói vang lên khắp hòn đảo, mùi tử khí phát ra làm cho cả Garen và Teemo không dám khinh xuất, hắn giơ cánh tay phải ra, đất cát chuyển động, bay từ các vết nứt trên mặt đất lên là một cái xẻng: "Cứ chết trước đã, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau"
Dứt lời, hắn bổ mạnh xuống đất, Garen và Teemo lùi lại, chờ điều gì xảy ra, nhưng không thấy có gì khác thường:
- Ngươi vừa làm gì đấy Yorick?
Cứ như rằng mọi lời nói của Garen đều khiến hắn cười thật to, rồi hắn cũng đáp:
"Nhìn xuống chân các ngươi đi"
Garen ngay lúc này liền quay xuống lập tức, là các linh hồn từ lòng đất chui lên. Anh dùng kiếm đâm xuống, nhưng chúng chẳng hề hấn gì, chúng giữ chặt chân không cho Garen di chuyển. Yorick cầm xẻng từ từ tiến tới, nhưng thật đáng sợ. Teemo nhìn thấy mọi việc nguy hiểm đến khó kiểm soát, liền lấy trong túi ra viên lá chắn, ném thẳng xuống đất, các linh hồn sợ hãi nhìn thấy thứ ánh sáng đã lặn đi. Garen chớp thời cơ, kéo Teemo chạy thật nhanh vào rừng. Cả hai chạy thục mạng, đến khi dừng lại, Garen vừa thở hổn hển vừa chờ chực Teemo:
- Cậu có cách nào không nhóc?
- Teemo đang rất rối đây, hắn bảo phải chết mới nói chuyện với hắn, Teemo không muốn để nói chuyện với hắn thôi mà phải chết đâu. Garen tập trung hết sức vì cái câu hỏi vô cùng hóc búa đó. Yorick chắc chắn sẽ nhanh chóng tới đây, tiếng cười của hắn đã rất gần. Chết thì sao mà nói chuyện được, nhưng nếu chết mà không chết thì sao? Garen sẽ tìm được cách hỏi chuyện với cái tên quái nhân Yorick này được không?
lmht liên minh huyền thoại lol league of legends garen truyền kỳ
Garen |
- Garen, tỉnh lại đi, Garen, tỉnh dậy đi nào...
Garen từ từ mở to đôi mắt của mình, hình ảnh của cậu nhóc Teemo dần dần hiện ra trước mắt, mờ mờ, ảo ảo. Anh vẫn còn choáng váng sau lần va chạm với cơn sóng bí ẩn đó, vì biển cũng đâu hề động mạnh và chẳng có dấu hiệu của giông tố. Garen có cảm giác bất an, cứ như có một điều gì thần bí ngay từ khoảnh khắc con thuyền chạm mặt với làn sương kia, anh đang phải đối mặt với một thế lực siêu nhiên nào đó trên biển vậy. Phải cần một chút thời gian mới có thể hồi tỉnh lại hoàn toàn:
- Đây là đâu, Teemo. Chúng ta đang ở đâu đây?
Cậu nhóc Yordle co rúm người lại, lộ rõ nét sợ sệt:
- Teemo... Teemo không biết, ở đây đáng sợ quá.
Garen dáo dác nhìn quanh, trông như đây đang ở một bờ biển vậy. Kể lại trước đó, khi bị cơn sóng khổng lồ ập tới, làm vỡ nát con thuyền của Teemo, Garen nhanh chóng xử lý bằng cách bám lấy cột buồm, còn Teemo chưa kịp làm gì đã bị cuốn ra xa. Cảm nhận thấy nguy hiểm từ phía người bạn nhỏ, anh dùng hết sức bơi lại chỗ cậu nhóc và giữ lấy Teemo, nhờ có thế nên cậu không bị ngạt chết, cả hai lên đênh trên biển vài giờ đồng hồ, Garen bởi vì kiệt sức nên ngất đi. Sau khi tỉnh dậy, anh và Teemo đã ở tại nơi ma quái này. Cả hai đứng dậy, Garen cùng Teemo chia nhau đi kiểm tra xung quanh nơi đây, và hiển nhiên không có dấu hiệu của sự sống, mọi thứ im lặng đến rợn tóc gáy, cứ như một vùng đất bị nguyền rủa vậy. Garen suy nghĩ một hồi, anh nghĩ là anh đã biết nơi mình đang ở là đâu, Garen cầm tấm bản đồ ra xem trước mặt. Tấm bản đồ vì được phù phép, nên dù có ngâm nước hay nằm trong lửa, vẫn không hề hấn gì. Và nụ cười nở trên khuôn mặt của Garen thay vì sợ sệt như Teemo, bởi tấm bản đồ cho anh thấy anh đang ở giữa biển khơi. Xung quanh chẳng có gì cả. Garen quay sang cậu nhóc Yordle đặt câu hỏi lần nữa:
- Teemo, cậu biết chúng ta đang ở đâu không?
Teemo ấp úng:
- Teemo... Teemo không biết, chúng ta ở đâu vậy Garen? Liệu có phải là...
Garen nhìn quanh một lần nữa, sương mù che phủ kín lối. Cây cối như chết khô ở mọi nơi với các hình dạng ma quái, nhưng sau cái vẻ héo úa kia thì nó vẫn tồn tại, không có lấy một bóng người, không một sinh vật nào tồn tại:
- Truyền thuyết kể rằng, Quần Đảo Bóng Tối từng tồn tại ở một nơi nào đó trong lục địa Valoran. Nó từng trù phú và rất xinh đẹp, không thua kém gì Ionia cả. Nhưng nó đã hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi bản đồ bởi một thảm họa từ chính tham vọng của kẻ cầm quyền nơi đây. Cũng lý do đó, nên trên tấm bản đồ của ta không hề hiện được vị trí chính xác của chúng ta. Cùng với khung cảnh xung quanh và những gì từng trải, ta cam đoan rằng nơi đây chính là Shadow Isles... Nhưng Teemo, cậu có thể về nếu muốn. Ta không cam đoan rằng có thể bảo vệ cậu nếu như cậu tiếp đi theo ta ở đây, một lần nữa, cậu hãy nhớ...
- Không - Teemo ngắt lời Garen - Teemo là trinh sát tinh nhuệ của Bandle, cũng là người lính trinh sát giỏi nhất của Valoran. Các Yordle có thể nhỏ bé trong mắt của con người, nhưng trái tim và lòng dũng cảm của họ không hề nhỏ. Đằng nào thì có bạn đồng hành chẳng tốt hơn sao Garen?
Quần đảo bóng đêm Shadow Isles |
- Thế thì từ giờ cậu phải theo sát ta, và nếu như ta có mệnh hệ gì, cậu phải dùng viên dịch chuyển còn lại để trở về ngay, không được ở đây thêm một giây phút nào, biết không? Ta sẽ bảo vệ cậu cũng như cậu sẽ bảo vệ lấy ta trong chặng đường này. Và nếu cậu làm được điều đó - Garen vác thanh kiếm lên trên vai - hãy tiếp tục chuyến hành trình của chúng ta nào.
Teemo nhắm tịt cả hai mắt lại, rồi gật đầu lia lịa, nghe theo Garen. Garen xem lại mảnh giấy của Master Yi, dòng chữ một lần nữa thay đổi: "Garen, khi ngài đến được Shadow Isles, hãy tìm Yorick ở đây. Hắn là một kẻ đào mộ duy nhất còn sót, chăm nom "Nơi Yên Nghỉ Cuối Cùng" một trong những nghĩa trang lâu đời nhất Valoran. Hắn chẳng còn sống, nhưng cũng chẳng chết. Gia tộc của hắn bao đời làm cái công việc này như một công việc vinh dự duy nhất mà dòng dõi này gánh vác. Nhưng khi đến hắn, hắn lại chết trước khi có hậu nhân, khiến cho dòng tộc của Yorick chẳng có con cháu nối dõi. Theo một cách nào đó, hắn lại tái sinh, và cây xẻng yêu quý trên tay là bảo vật của hắn. Hãy hỏi Yorick về nơi ở của Thresh trên hòn đảo này, nhưng ngài phải nhớ rằng, hắn không thể chết, hắn là bất tử, và không nói chuyện với ai, trừ khi người đó đã chết đi... ". Garen đọc xong những điều đó, lại suy ngẫm về kẻ bất tử này. Lại một người có khả năng không già đi như Zilean sao? Làm sao có thể hỏi được hắn khi Garen còn sống, trong khi yêu cầu hắn chỉ có thể nói chuyện với người chết, nhưng đã chết rồi thì làm được gì nữa đâu. Cái điều kiện hóc búa khiến Garen chẳng thể nào tìm ra được lời giải. Rồi anh quay sang Teemo, ra hiệu lên đường trong khi tìm ra câu trả lời cho bản thân. Cả hai lang thang trên hòn đảo này cả ngày trời, càng vào rừng sâu, sương mù càng dày đặc, bóng tối như làm chủ cả hòn đảo. Cứ như vậy, Garen cùng Teemo đi thật lâu, cho đến khi họ đã mệt mỏi. Giữa hòn đảo, cả hai nhặt ít củi khô, rồi nhóm lửa và ngồi đối diện với nhau:
- Teemo, cậu... cậu còn việc nào chưa làm không? - Garen nói với khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc.
- Ý của Garen là sao? Teemo không hiểu.
- Nếu như ngày mai cậu chết, cậu có việc gì chưa làm không? - Garen nói rõ ra vấn đề mà anh đề cập.
Cậu nhóc Yordle suy nghĩ một hồi, rồi lại ngó lên bầu trời âm u:
- Teemo à? Ngoài Bandle City, Teemo chẳng lo việc gì cả, khi Teemo mất đi thì chẳng biết ai sẽ thay Teemo bảo vệ lấy nó. Nó là quê hương của Teemo, và là ngôi nhà duy nhất của Teemo.
- Vậy còn cô bạn gái của cậu, Tristana thì sao?
- Tristana... Teemo chưa từng... ngỏ lời. Nhưng nếu như đó là điều cuối cùng trước khi không còn, thì Teemo sẽ nói ra điều mà mình thầm nghĩ đó. - Teemo vừa ấp úng, mặc dù bộ lông bao phủ khắp cơ thể cậu nhưng chẳng khó khi nhìn thấy Teemo đang đỏ mặt.
Garen nhìn lại lương thực dự trữ. Chẳng còn bao nhiêu cả, cầm cự nhiều lắm thì chỉ vài ngày. Tất cả đã mất sạch trong cơn sóng vừa rồi. Cả hai cứ trò chuyện như vậy, cho đến khi trời đã sập tối, nhưng họ cũng chẳng biết giờ này là mấy giờ, chỉ có thể dựa theo thói quen của họ. Họ nằm quanh đám lửa để sưởi ấm khỏi lớp sương đêm.
Đến sáng hôm sau, Garen tỉnh dậy sớm hơn Teemo. Anh tranh thủ từng chút một, cầm kiếm lên rồi nhìn vào thanh kiếm một hồi lâu. Có lẽ sắp tới đây, anh lại phải dùng đến nó nữa rồi. Chốc lát sau đến Teemo tỉnh giấc, và rồi cả hai cùng nhau đi tiếp chặng đường này. Lần này họ đã đi hơn một nửa hòn đảo, và tiếp tục kiểm tra xung quanh bờ biển. Chẳng có một bóng người. Teemo thì thầm Garen:
- Garen, Garen ở lại đây, để Teemo đi trước cho. Teemo đi nhanh hơn Garen rất nhiều, nếu chia ra thì sẽ kiểm tra được nhiều hơn là đi chung với nhau.
- Cậu nói gì thế, ở đây rất nguy hiểm, và cậu có biết mình làm gì không nhóc? - Garen tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Teemo biết chứ, nhưng Garen đừng lo. Teemo vốn là một trinh sát ưu tú của Bandle cơ mà. Teemo sẽ thấy được nhiều hơn là đi chung với Garen. Hãy tin ở Teemo.
Chỉ vừa nói xong, cậu nhóc Yordle chạy thật nhanh lên trước. Riêng Garen lại nhảy lên một cái cây gần đó để quan sát tất cả. Rồi rất lâu, anh vẫn chưa thấy Teemo về, anh lại lo cho cậu. Garen cầm lấy thanh kiếm, nhưng vừa đi được vài bước, Teemo đang chạy thật nhanh về, hốt hoảng với Garen:
- Teemo vừa nhìn thấy... một xác chết ngồi trên bãi biển. Nhưng Teemo không lại gần...
Một manh mối quan trọng trong việc tìm kiếm Yorick, Teemo cùng Garen chạy thật nhanh tới nơi có xác chết kia, giống như những xác ướp đang ngồi vậy, chỉ khác biệt là cơ thịt đều còn nguyên vẹn như vừa chết không lâu. Garen cẩn trọng di chuyển thật chậm rãi, ra hiệu cho Teemo chuẩn bị, còn anh thì cầm thanh kiếm trên tay. "Ngươi là ai ?" Garen nhảy thật nhanh về phía sau, giơ kiếm lên vì giọng nói đáng sợ vừa thốt ra từ cái xác đó:
- Ngươi... còn sống sao?
Nghe có tiếng đáp lại câu hỏi của mình, cái xác kia rùng mình trong chốc lát, rồi từ từ đứng dậy: "Ta... còn sống? Hay ta đã chết? Tại sao ta lại sống? Tại sao ta ở đây?". Sinh vật đó nhìn lấy Garen, rồi tự lại hỏi như thể một tên có vấn đề tâm lý, hắn từ từ tiến về phía hai người họ, Garen cùng Teemo lùi về:
- Ngươi... đứng ở đấy, ngươi tên là gì?
"Ta là ai? Tên ta là gì? Nhưng sao ta không biết? À phải, Yorick, trước đó mọi người đều gọi ta là Yorick. Nhưng từ rất lâu... ta chẳng nghe ai gọi như vậy... Đó là tên của ta phải không?"
Yorick |
- Yorick này, ngươi thật sự là Yorick phải không?
"Tại sao... ta phải trả lời ngươi ?"
- Vậy ngươi có biết, trên hòn đảo này có ai là Thresh không?
Yorick cười thật sảng khoái, giọng nói vang lên khắp hòn đảo, mùi tử khí phát ra làm cho cả Garen và Teemo không dám khinh xuất, hắn giơ cánh tay phải ra, đất cát chuyển động, bay từ các vết nứt trên mặt đất lên là một cái xẻng: "Cứ chết trước đã, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau"
Dứt lời, hắn bổ mạnh xuống đất, Garen và Teemo lùi lại, chờ điều gì xảy ra, nhưng không thấy có gì khác thường:
- Ngươi vừa làm gì đấy Yorick?
Cứ như rằng mọi lời nói của Garen đều khiến hắn cười thật to, rồi hắn cũng đáp:
"Nhìn xuống chân các ngươi đi"
Garen ngay lúc này liền quay xuống lập tức, là các linh hồn từ lòng đất chui lên. Anh dùng kiếm đâm xuống, nhưng chúng chẳng hề hấn gì, chúng giữ chặt chân không cho Garen di chuyển. Yorick cầm xẻng từ từ tiến tới, nhưng thật đáng sợ. Teemo nhìn thấy mọi việc nguy hiểm đến khó kiểm soát, liền lấy trong túi ra viên lá chắn, ném thẳng xuống đất, các linh hồn sợ hãi nhìn thấy thứ ánh sáng đã lặn đi. Garen chớp thời cơ, kéo Teemo chạy thật nhanh vào rừng. Cả hai chạy thục mạng, đến khi dừng lại, Garen vừa thở hổn hển vừa chờ chực Teemo:
- Cậu có cách nào không nhóc?
- Teemo đang rất rối đây, hắn bảo phải chết mới nói chuyện với hắn, Teemo không muốn để nói chuyện với hắn thôi mà phải chết đâu. Garen tập trung hết sức vì cái câu hỏi vô cùng hóc búa đó. Yorick chắc chắn sẽ nhanh chóng tới đây, tiếng cười của hắn đã rất gần. Chết thì sao mà nói chuyện được, nhưng nếu chết mà không chết thì sao? Garen sẽ tìm được cách hỏi chuyện với cái tên quái nhân Yorick này được không?
(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Khu rừng kỳ bí Plague Jungles
Phần trước, kẻ nhìn trộm gái tắm - Garen đã được Nidalee giúp đỡ làm bè gỗ. Trên đường đi, Garen phát hiện ra một kẻ lục lọi đồ đạc của mình là Teemo. Liệu anh sẽ làm gì với hắn ta khi biết nhóc lùn này cũng là bạn của Nidalee. Cùng xem tiếp để hiểu rõ sự tình.
Liên minh huyền thoại league of legends lol lmht garen truyền kỳ
Garen thả con chồn từ thành phố Bandle xuống, rồi quay sang hỏi Nidalee:
- Được rồi, vậy cô bảo cậu nhóc này giải thích về việc theo dõi và lục lọi hành trang của ta đi Nidalee. Và nhớ, - Garen quay sang Teemo - nếu có gì không đúng ở đây thì ta sẽ treo cậu nhóc lên cây đến sáng luôn đấy cậu nhóc.
Teemo không biết là Garen chỉ hù dọa cậu thôi, bèn phân trần hết tất cả từ đầu đến cuối:
- Teemo... không có ý xấu, Teemo không có ăn cắp của ngài. Chỉ là... Teemo vào đây để thăm người bạn là Nidalee, cũng vô tình phát hiện ngài đã nhặt vài quả nấm đặt trên đường ấy. Vì điều đó... nên Teemo đi theo, nhằm lấy lại chúng mà thôi.
- Những quả nấm đấy thì thế nào đây? - Garen gãi cằm.
Đồng thời, anh cũng lấy ra những quả nấm màu xanh đưa trả lại cho Teemo. Thấy những trái nấm mình, Teemo dùng vài bùa phép nhỏ, khiến cho màu xanh của nó dần biến mất, cho đến khi thành màu trắng, rồi cậu lại cất vào trong cái túi đeo bên hông. Garen hỏi tiếp về hành động vừa rồi:
- Những trái nấm đó... có công dụng gì chứ?
- Garen thật không biết những quả nấm đó sao? - Nidalee trố mắt.
Đương nhiên là Garen lần đầu thấy chúng thì làm sao mà có thể biết được chứ. Với lại, đây còn là lần gặp mặt đầu tiên của cả hai người nữa mà. Nidalee lại nhìn sang Teemo, cậu nhóc giải thích thêm lần nữa:
- Đó là... vũ khí của Teemo, một loại bom ma thuật, nó được hẹn giờ để nổ, khi rơi khỏi người Teemo và khoảnh khắc ngài cầm vào đã vô tình kích hoạt nó, nếu không sớm thu hồi, nó sẽ đem cho ngài rắc rối mà thôi. Nét mặt của Teemo cũng nghiêm trọng khiến cho Garen không thể không tin về việc đó. Tuy nhiên, trời cũng đã khuya:
- Thế được rồi, mà này cậu nhỏ, ta tên là Garen của Demacia, còn cậu là Teemo phải không? Cứ gọi ta là Garen được rồi, không cần phải xưng hô như cậu đang nói, vả lại, ta không thích được gọi là "ngài" đâu.
- Vậy sao? Vậy... được rồi, vậy Teemo sẽ gọi ngài là Garen... Cơ mà, ngài là Garen của Demacia đó sao? Có đúng là vậy không?
- Chính là ta đây, cậu biết ta đấy sao, cậu nhóc.
- Thật may mắn, Teemo được gặp Garen, tướng quân lừng lẫy của Demacia đây sao.
Rồi Teemo nhảy quanh đám lửa vui mừng như một đứa trẻ mới lớn vậy. Garen nhìn Teemo như vậy, cũng phải bật cười vì cái hành động của cậu ta, Teemo nói tiếp:
- Chào Garen, Teemo thuộc lực lượng Trinh Sát Mẫu Hạm của thành phố Bandle, nghe danh của Garen đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt.
- Chào Teemo, ta cũng rất vinh hạnh được gặp cậu - Garen cười rất sảng khoái, đáp lại.
- Hai người đang nói chuyện gì, Nidalee nghe chẳng hiểu gì cả. - Nidalee thêm vào, nhăn mặt.
Cả ba cứ vậy ngồi nói chuyện đến tận gần nửa đêm, họ mới cùng nhau nghỉ ngơi tại cánh rừng già Kumungu này. Cho đến sáng hôm sau, cả ba cùng nhau lót dạ bằng các hoa quả trong rừng. Qua trò chuyện, Garen biết được vì một lý do nào đó, nên từ nhỏ Nidalee đã là người bảo vệ khu rừng nên cô sống ở đây từ rất lâu. Còn Teemo, vì vào rừng để tìm nguyên liệu cho vũ khí của mình, và họ đã là bạn của nhau từ khi gặp mặt, cho đến Garen:
- Ta phải làm một chiếc bè, ta sẽ đến được Shadow Isles, quần đảo bóng đêm.
- Shadow Isles? Garen muốn đến đấy sao? Và Garen cần bè để vượt qua đại dương bao la cơ à? - Teemo hỏi.
- Đúng vậy, và Teemo giúp ta chứ?
- Hòn đảo ấy vốn chẳng có thật cơ mà? Nó chỉ ở trong truyền thuyết thôi, nhưng mà Garen cần đến đấy làm gì?
Garen nhìn Teemo, thở dài, rồi kể cho Teemo nghe câu chuyện của mình, từ Demacia, anh vượt qua sa mạc Shurima, rồi đến thành phố lãng quên Urtistan để gặp Zilean...
Teemo nghe được toàn bộ câu chuyện của Garen:
- Teemo không thích người của Noxus, nhưng nếu Demacia muốn cứu một ai đó, thì họ chắc cũng chẳng phải người xấu, Teemo có thể giúp Garen.
- Cậu tính giúp ta bằng cách nào, Teemo?
- Ở Bandle City, Teemo có thể đi tới Kumungu bằng con đường tắt xuyên dãy núi ngăn Bandle City với thế giới bên ngoài. Nhưng lần này Teemo đã dùng con thuyền nhỏ của mình đi từ eo biển, băng quá Plague Jungles, để đến được Kumungu này, Teemo có thể cho Garen mượn con thuyền đấy, nhưng phải để cho Teemo theo Garen.
- Không thể được! - Garen nghiêm túc.
Cả Teemo cũng ngạc nhiên, rồi cứ líu tíu:
- T-Tại sao vậy? Garen không thích Teemo sao? Hay là do Teemo...
- Đây là chuyện có thể nguy hiểm tính mạng, ta không thể dẫn cậu theo được, cậu nhóc à.
- Hãy cho Teemo theo đi, Teemo sẽ giúp được cho Garen cơ mà.
Nidalee thấy vậy, cô nói với Garen:
- Garen tin tưởng Teemo đi, Teemo chưa bao giờ làm Nidalee thất vọng đâu.
Garen nhìn Nidalee, rồi lại nhìn sang Teemo. Anh cũng lắc đầu:
- Thôi được, nhưng cậu phải hứa với ta, khi gặp nguy hiểm, hãy chạy nhanh hết sức có thể, được chứ? Hiển nhiên không cần phải hỗ trợ ta đâu, hãy cố gắng lo cho bản thân cậu thôi?
- Teemo...làm được!
Garen gật đầu, vậy là từ đây, Garen lại có thêm người bạn đồng hành trong chuyến phiêu lưu của mình, còn Nidalee, vì phải lãnh trọng trách bảo vệ khu rừng này, nên không thể theo đi theo Garen được. Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, cho đến bìa rừng Kumungu, bên kia đã là Plague Jungles, Nidalee lên tiếng:
- Đã tới giới hạn rồi, Nidalee không thể đi tiếp được. Cả hai... hãy cố gắng trở về nhé.
Nidalee chạm tay vào trán Teemo, rồi Teemo lại làm ngược lại với Nidalee. Garen chẳng hiểu đây là tục lệ hay truyền thống gì cho lắm, nhưng Nidalee đứng trước anh, rồi dùng tay phải mình đặt lên ngực anh, sau đó nắm lấy tay Garen đặt lên ngực mình. Garen bất ngờ, có chút ngượng ngạo nhưng phải cố gắng thật bình tĩnh, chẳng biết họ làm gì. Sau đó từ biệt Nidalee, khi đã đi xa, Garen thắc mắc với Teemo:
- Vừa rồi... cô ấy làm gì thế?
- Đó là cách chào hỏi với bạn của mình thôi, vì Teemo có bộ lông mềm mượt như loài chồn, nên Nidalee mới vuốt trán Teemo, còn Garen thì như một người bạn to lớn, nên mới đặt tay lên ngực Garen. Hoặc có thể... do cách suy nghĩ của Nidalee, nếu Garen không làm theo thì Nidalee sẽ không vui đâu.
Garen lắc đầu, cùng Teemo tiến về Plague Jungles. Họ đâu biết rằng, trong Plague Jungles được mệnh danh là "khu rừng hiểm họa", lại có bao nguy hiểm chờ họ ở đây...
Khi tiến vào Plague Jungles cùng với Teemo, ngay từ bước chân đầu tiên, Garen đã cảm nhận được khu rừng này có điều gì không bình thường, khác với rừng già Kumungu, Plague Jungles luôn có các dòng chảy ma thuật tồn tại, nó khiến cho các sinh vật trong khu rừng này đột biến, mới có thể thích nghi với cuộc sống này được. Tại sao ư? Sau khi chiến tranh cổ ngữ diễn ra, trong suốt cuộc chiến tranh cổ ngữ thì khu rừng này đã bị tàn phá nặng nề bởi các ma thuật cổ xưa, khiến cho đến tận bây giờ nó phải chịu lấy những tổn hại nặng nề, khiến nó trở thành một trong các nơi được cho là nguy hiểm nhất Valoran này. Garen cùng Teemo đi thật nhanh, đến ban trưa, họ đã dừng chân ở giữa khu rừng, nghỉ ngơi và xem lại bản đồ. Theo như dự tính, có thể đến gần trưa ngày hôm sau, họ sẽ đến được bờ biển, nơi có con thuyền của Teemo, để tìm hòn đảo trong truyền thuyết. Sau khi nghỉ ngơi, họ lại tiếp tục đi, Garen lần nữa nghe có tiếng động ở phía trước, ra hiệu Teemo:
- Dừng lại, tôi nghe có tiếng nói, theo sát ta nhé Teemo.
Cả hai rón rén lần theo tiếng động phía trước, điều gì đang chờ họ ở đây?
Phần trước, kẻ nhìn trộm gái tắm - Garen đã được Nidalee giúp đỡ làm bè gỗ. Trên đường đi, Garen phát hiện ra một kẻ lục lọi đồ đạc của mình là Teemo. Liệu anh sẽ làm gì với hắn ta khi biết nhóc lùn này cũng là bạn của Nidalee. Cùng xem tiếp để hiểu rõ sự tình.
Liên minh huyền thoại league of legends lol lmht garen truyền kỳ
Nidalee và Teemo |
- Được rồi, vậy cô bảo cậu nhóc này giải thích về việc theo dõi và lục lọi hành trang của ta đi Nidalee. Và nhớ, - Garen quay sang Teemo - nếu có gì không đúng ở đây thì ta sẽ treo cậu nhóc lên cây đến sáng luôn đấy cậu nhóc.
Teemo |
- Teemo... không có ý xấu, Teemo không có ăn cắp của ngài. Chỉ là... Teemo vào đây để thăm người bạn là Nidalee, cũng vô tình phát hiện ngài đã nhặt vài quả nấm đặt trên đường ấy. Vì điều đó... nên Teemo đi theo, nhằm lấy lại chúng mà thôi.
- Những quả nấm đấy thì thế nào đây? - Garen gãi cằm.
Đồng thời, anh cũng lấy ra những quả nấm màu xanh đưa trả lại cho Teemo. Thấy những trái nấm mình, Teemo dùng vài bùa phép nhỏ, khiến cho màu xanh của nó dần biến mất, cho đến khi thành màu trắng, rồi cậu lại cất vào trong cái túi đeo bên hông. Garen hỏi tiếp về hành động vừa rồi:
- Những trái nấm đó... có công dụng gì chứ?
- Garen thật không biết những quả nấm đó sao? - Nidalee trố mắt.
Garen |
- Đó là... vũ khí của Teemo, một loại bom ma thuật, nó được hẹn giờ để nổ, khi rơi khỏi người Teemo và khoảnh khắc ngài cầm vào đã vô tình kích hoạt nó, nếu không sớm thu hồi, nó sẽ đem cho ngài rắc rối mà thôi. Nét mặt của Teemo cũng nghiêm trọng khiến cho Garen không thể không tin về việc đó. Tuy nhiên, trời cũng đã khuya:
- Thế được rồi, mà này cậu nhỏ, ta tên là Garen của Demacia, còn cậu là Teemo phải không? Cứ gọi ta là Garen được rồi, không cần phải xưng hô như cậu đang nói, vả lại, ta không thích được gọi là "ngài" đâu.
- Vậy sao? Vậy... được rồi, vậy Teemo sẽ gọi ngài là Garen... Cơ mà, ngài là Garen của Demacia đó sao? Có đúng là vậy không?
- Chính là ta đây, cậu biết ta đấy sao, cậu nhóc.
- Thật may mắn, Teemo được gặp Garen, tướng quân lừng lẫy của Demacia đây sao.
Rồi Teemo nhảy quanh đám lửa vui mừng như một đứa trẻ mới lớn vậy. Garen nhìn Teemo như vậy, cũng phải bật cười vì cái hành động của cậu ta, Teemo nói tiếp:
- Chào Garen, Teemo thuộc lực lượng Trinh Sát Mẫu Hạm của thành phố Bandle, nghe danh của Garen đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt.
- Chào Teemo, ta cũng rất vinh hạnh được gặp cậu - Garen cười rất sảng khoái, đáp lại.
- Hai người đang nói chuyện gì, Nidalee nghe chẳng hiểu gì cả. - Nidalee thêm vào, nhăn mặt.
Nidalee |
- Ta phải làm một chiếc bè, ta sẽ đến được Shadow Isles, quần đảo bóng đêm.
- Shadow Isles? Garen muốn đến đấy sao? Và Garen cần bè để vượt qua đại dương bao la cơ à? - Teemo hỏi.
- Đúng vậy, và Teemo giúp ta chứ?
- Hòn đảo ấy vốn chẳng có thật cơ mà? Nó chỉ ở trong truyền thuyết thôi, nhưng mà Garen cần đến đấy làm gì?
Garen nhìn Teemo, thở dài, rồi kể cho Teemo nghe câu chuyện của mình, từ Demacia, anh vượt qua sa mạc Shurima, rồi đến thành phố lãng quên Urtistan để gặp Zilean...
Teemo nghe được toàn bộ câu chuyện của Garen:
- Teemo không thích người của Noxus, nhưng nếu Demacia muốn cứu một ai đó, thì họ chắc cũng chẳng phải người xấu, Teemo có thể giúp Garen.
- Cậu tính giúp ta bằng cách nào, Teemo?
- Ở Bandle City, Teemo có thể đi tới Kumungu bằng con đường tắt xuyên dãy núi ngăn Bandle City với thế giới bên ngoài. Nhưng lần này Teemo đã dùng con thuyền nhỏ của mình đi từ eo biển, băng quá Plague Jungles, để đến được Kumungu này, Teemo có thể cho Garen mượn con thuyền đấy, nhưng phải để cho Teemo theo Garen.
Bandle city |
Cả Teemo cũng ngạc nhiên, rồi cứ líu tíu:
- T-Tại sao vậy? Garen không thích Teemo sao? Hay là do Teemo...
- Đây là chuyện có thể nguy hiểm tính mạng, ta không thể dẫn cậu theo được, cậu nhóc à.
- Hãy cho Teemo theo đi, Teemo sẽ giúp được cho Garen cơ mà.
Nidalee thấy vậy, cô nói với Garen:
- Garen tin tưởng Teemo đi, Teemo chưa bao giờ làm Nidalee thất vọng đâu.
Garen nhìn Nidalee, rồi lại nhìn sang Teemo. Anh cũng lắc đầu:
- Thôi được, nhưng cậu phải hứa với ta, khi gặp nguy hiểm, hãy chạy nhanh hết sức có thể, được chứ? Hiển nhiên không cần phải hỗ trợ ta đâu, hãy cố gắng lo cho bản thân cậu thôi?
- Teemo...làm được!
Garen gật đầu, vậy là từ đây, Garen lại có thêm người bạn đồng hành trong chuyến phiêu lưu của mình, còn Nidalee, vì phải lãnh trọng trách bảo vệ khu rừng này, nên không thể theo đi theo Garen được. Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, cho đến bìa rừng Kumungu, bên kia đã là Plague Jungles, Nidalee lên tiếng:
- Đã tới giới hạn rồi, Nidalee không thể đi tiếp được. Cả hai... hãy cố gắng trở về nhé.
Nidalee chạm tay vào trán Teemo, rồi Teemo lại làm ngược lại với Nidalee. Garen chẳng hiểu đây là tục lệ hay truyền thống gì cho lắm, nhưng Nidalee đứng trước anh, rồi dùng tay phải mình đặt lên ngực anh, sau đó nắm lấy tay Garen đặt lên ngực mình. Garen bất ngờ, có chút ngượng ngạo nhưng phải cố gắng thật bình tĩnh, chẳng biết họ làm gì. Sau đó từ biệt Nidalee, khi đã đi xa, Garen thắc mắc với Teemo:
- Vừa rồi... cô ấy làm gì thế?
- Đó là cách chào hỏi với bạn của mình thôi, vì Teemo có bộ lông mềm mượt như loài chồn, nên Nidalee mới vuốt trán Teemo, còn Garen thì như một người bạn to lớn, nên mới đặt tay lên ngực Garen. Hoặc có thể... do cách suy nghĩ của Nidalee, nếu Garen không làm theo thì Nidalee sẽ không vui đâu.
Garen lắc đầu, cùng Teemo tiến về Plague Jungles. Họ đâu biết rằng, trong Plague Jungles được mệnh danh là "khu rừng hiểm họa", lại có bao nguy hiểm chờ họ ở đây...
Plague Jungles |
- Dừng lại, tôi nghe có tiếng nói, theo sát ta nhé Teemo.
Cả hai rón rén lần theo tiếng động phía trước, điều gì đang chờ họ ở đây?
(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Cơ thể Katarina đã được an toàn bởi phép thuật Zilean, Garen đã hoàn toàn có thể yên tâm tìm cách cứu nàng. Giờ là lúc kiếm kẻ không phải là con người Yorick. Trước khi đến được Shadow Isles, Garen cần làm một việc...
lmht liên minh huyền thoại lol league of legends garen truyền kỳ
Garen mở ra tấm bản đồ phép thuật, vẫn chẳng có gì cả.
Đây là tấm bản đồ đặc biệt, được các pháp sư Demacia yểm lên vài thứ ma pháp, nó có thể chỉ ra các nơi cần đến và vị trí đang ở. Garen bắt đầu suy nghĩ về Shadow Isles, nhưng nơi đó vẫn không xuất hiện trên bản đồ, thật kỳ lạ, và anh bắt đầu thử lại lần nữa, kết quả vẫn không được như ý muốn. Garen đành nhớ lại lời của Zilean, Shadow Isles nằm ở biển Tây Bắc Valoran, nơi có sương mù bao quanh, nơi chỉ có trong thần thoại.
Càng suy nghĩ càng rối, ở đây ngoài cát với cái nắng nóng chết người, chẳng có thuyền bè hay bất kỳ một ai cả, làm sao anh có thể vượt khơi mà tới được Shadow Isles. Có lẽ chỉ có cách về Demacia để mua một chiếc thuyền? Bản đồ hiện ra, nhưng lần này, lại nhấp nháy liên tục về sa mạc Shurima. Ở đây, nếu như có việc không ổn, tấm bản đồ này sẽ cho biết nguy hiểm trên hành trình, chắc tại Sa mạc Shurima lúc này đang có bão cát, cho nên mới như vậy. Ngoài cách tự làm cho mình một chiếc bè gỗ thì chẳng còn cách nào khác, đường về Demacia quá xa, nên Garen đã đến rừng già Kumungu. Nằm phía Nam của Valoran, và phần lớn các vùng đất nằm ở phần phía Nam Vách Ngăn đều mang những vết tích nặng nề của cuộc chiến tranh cổ ngữ và khu rừng già Kumungu này cũng chẳng có ngoại lệ. Truyền thuyết cho rằng trong khu rừng già này luôn ẩn chứa những kho báu mang sức mạnh huyền bí còn sót lại từ chiến tranh cổ ngữ, nhiều nhà thám hiểm đã đến đây nhưng rất nhiều người đã không thể trở về từ nơi này và giờ chính Garen lại đặt chân đến đây.
Mất vài ngày Garen đi từ Urtistan để đến với rừng già Kumungu. Thật ra anh có thể mất đến vài tuần, nhưng nhờ Zilean, thời gian xung quanh Garen đã trôi thật chậm, hay nói cách khác là Garen hoạt động nhanh hơn bình thường, mặc dù khái niệm thời gian của Garen vẫn chẳng thay đổi, người khác nhìn vào lại nghĩ Garen đang đi với tốc độ chóng mặt thì Garen lại nhìn họ như đang di chuyển thật chậm. Khi anh đến nơi, pháp thuật của Zilean vừa hết tác dụng. Trước mặt Garen đã là Kumungu, thật khác biệt, nó như tách riêng ra hai thế giới, khác với cái khí hậu ở sa mạc, có cây, có cỏ, có chim chóc, mọi thứ như chẳng hề có dấu chân con người. Đi được vài bước, trước mặt của Garen là một con sông nhỏ. Mừng rỡ, Garen chạy thật nhanh lại, uống vài ngụm nước mát từ mẹ thiên nhiên. Anh men theo con sông lên đến thượng nguồn, là một ngọc thác. Từ xưa đến ngay, ngoài chiến tranh, loạn lạc, anh chưa bao giờ thấy được những cảnh yên bình như thế này. Garen lại có suy nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, chính anh là người sẽ dẫn Katarina đến đây, nhưng bây giờ... Bỏ qua những chuyện không vui, Garen cởi bỏ hết giáp phục trên bờ, đã lâu rồi Garen chưa được ngâm mình trong dòng nước mát, lần này như được một dịp nghỉ ngơi, Garen tranh thủ những thời gian như thế này. Bước xuống dòng nước mát lạnh, Garen thấy trong người thật thư giản, bao mệt mỏi từ trước đến giờ tan biến, rồi anh lại nhớ về những ngày ở quê nhà, khi rãnh rỗi vẫn cùng người bạn Jarvan cạn chén no say. Rồi những lúc chạm trán với Katarina ở chiến trường, anh nhớ về mọi thứ. Được một lúc, Garen lên bờ mặc y phục vào, chuẩn bị tìm một cây cổ thụ để đóng lấy bè. Bất chợt, anh nghe có tiếng người cười đùa, cái chất giọng trong trẻo thế kia thì chỉ có thể là phụ nữ. Anh chộp lấy vũ khí, rồi nhanh chóng trèo lên một cái cây lớn chờ sẵn. Bóng một người từ trong rừng bước ra, đó đúng thật là một cô gái. Dáng người trẻ nhưng tóc dài hơn lưng, vác trên lưng là một ngọn giáo tự làm một cách thô sơ, mang trên tay một chú thỏ con, vẫn mang chút gì đó rất hoang dã.
"Trong khu rừng già này vẫn có người sinh sống sao?" - Garen suy nghĩ.
Rồi cô gái đặt con thỏ xuống, cô cởi bỏ y phục, có lẽ là đi tắm, Garen nghĩ việc của mình không phải ở đây, nhưng làm sao xuống được, anh đành lắc đầu và chờ cô gái kia rời đi, còn anh có thể tranh thủ để nghỉ ngơi một giấc. Nhưng cái xui thì chẳng chờ lấy gì, cành cây như không chịu nổi sức nặng của Garen, và bắt đầu gãy: "Đừng gãy, cố lên, đợi ta một tý thôi, để ta qua nạn này đi...". Cành cây ngưng tiếng, không còn âm thanh "rắc rắc" nữa. Garen vừa thở phào, "rầm", rốt cuộc, cái gì đến cũng đến, anh té xuống. Nghe tiếng động, cô gái kia đã quay lại. Nhưng không phản ứng như những thiếu nữ e thẹn khác, người này nhìn Garen như một kiểu đe dọa, đôi mắt như các loài mãnh thú săn mồi, nhảy sổ lên bờ. Một ánh sáng phát ra từ cô gái, Garen nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, trước mặt anh đã là một con báo hung tợn. Thầm nghĩ: "Chắc là phép thuật triệu hồi, một triệu hồi sư sao?" Nhưng với sức một người có thể hạ gấu như Garen, con báo này làm sao mà đe dọa được. Không cần dùng đến kiếm, Garen đưa hai tay thủ thế. Và đúng như vậy, khi con báo nhảy vồ tới, Garen dùng đôi tay khỏe mạnh, chụp lấy cổ nó và vật xuống, vài phút sau, anh đã siết chặt cổ con báo, khiến cho nó không cử động được. Nhưng Garen đã nương tay, anh không giết nó, khi thấy con báo gục, anh lấy thanh kiếm, quay lưng bỏ đi. Vừa quay lưng đi, thứ ánh sáng kia đã trở lại khiến anh quay người nhìn, chỗ con báo kia đã chẳng còn, mà thay vào là cô gái lúc nãy, và Garen biết rằng chính cô gái này là con báo kia, thật may mắn là Garen không giết người vô tội. Nhưng làm gì bây giờ, nếu bỏ mặc cô gái kia ở đó, chẳng lẽ chờ các mãnh thú đến xơi tái cô ta sao, không thì cô gái này đang chẳng có gì trên người, sao anh lại có thể động đến được. Nhưng có lẽ không cần, cô gái tỉnh dậy, Garen quay người lại:
- Cô hãy bình tĩnh, tôi chẳng phải người xấu...
Không có tiếng trả lời, Garen quay lưng lại, chẳng có ai ở đó, Garen ngạc nhiên, rồi suy nghĩ, và anh biết rằng cô ta ở đâu. Vừa quay người lại, một mũi giáo chỉ thẳng cổ anh:
- Nhà ngươi là ai?
- T-Ta... là Garen của Demacia, chỉ vô tình lạc đến đây.
- Ngươi có phải là người tốt?
- Đúng rồi, rất tốt là khác, cô bỏ vũ khí xuống trước đã, được không? Ta có thể giết chết cô khi nãy nhưng không hề, điều đó đã chứng tỏ rồi.
Cô gái nhìn Garen một hồi, ngẫm nghĩ, rồi bỏ giáo xuống, nói với Garen:
- Ta là người canh giữ khu rừng này, Garen đến đây làm gì? Garen muốn tìm báu vật ở đây sao?
- Không, không hề, tôi chỉ muốn làm một chiếc bè gỗ, nên đã đến đây...
- Bè gỗ?
- Đúng vậy, vật có thể nổi trên nước, đi qua các con sông và biển nhỏ.
Cô gái không hiểu lắm:
- Hừm, ta là Nidalee, ta ở đây lâu từ rất lâu. Nếu Garen không phải người xấu, ta có thể giúp Garen, vậy làm bè gỗ thì cần gì?
- Vậy cô có thể chỉ cho ta, nơi nào có nhiều cây to nhất không? Chỉ vậy thôi là được rồi.
- Đơn giản vậy sao, hãy men theo dòng đi ra ngoài, tại đấy có nhiều cây mọc ven hai bên sông, có thể có thứ mà Garen cần.
- Cô... có thể dẫn đường cho ta không?
- Được thôi...
Garen cùng người bạn mới là Nidalee, cả hai bắt đầu đi tìm nguyên liệu để giúp Garen làm một con bè gỗ, thế nhưng chẳng biết đi được bao lâu thì trời đã gần tối, Garen hỏi:
- Còn bao lâu thì tới nơi vậy, Nidalee?
- Chỉ sáng ngày mai, là sẽ tới nơi, Garen có gì sao?
- Không, chỉ là, ta hơi đói bụng, không biết tại nơi này có hoa quả nào không?
- Được thôi, Garen là bạn ta, đợi ta ở đây, đừng đi đâu nhé...
Nói rồi, Nidalee để Garen ở lại, lao thật nhanh vào các ngóc ngách trong khu rừng. Như khu rừng là một phần của Nidalee vậy. Garen ngồi xuống, anh xem lại bản đồ, có lẽ chỉ ngày mốt, khi anh làm xong bè, anh sẽ mất khá nhiều thời gian để đưa nó xuống nước được, nhưng đã lao thì theo lao, về Demacia thì không được, ai mà biết cơn bão cát kia tồn tại bao lâu cơ chứ. Bất chợt Garen thấy có cảm giác bị theo dõi, anh quay lưng lại nhưng chẳng có ai cả. Và Nidalee đã về đến:
- Trái cây đây Garen, Garen ăn đi, Nidalee ăn trên đường về rồi.
- Cảm ơn cô - Garen nói.
- Cảm ơn?
- Không, không có gì - Garen cười.
Cả hai nhóm lửa tại đấy, rồi Garen bắt chuyện, anh bắt đầu kể về mình, lúc anh ở Demacia, rồi đến khi anh phải đến đây, Nidalee nghe có vài chỗ không hiểu như thể rằng cô chưa từng tiếp xúc với văn minh loài người ấy chứ. Rồi Nidalee, cô ấy kể về thân thế của mình, cô cùng ba mẹ vào rừng từ nhỏ, chỉ để tìm lấy những kho báu trong truyền thuyết, và rồi họ ra đi vì căn bệnh lạ trong rừng, cô bị lạc lối ra từ nhỏ, và được mãnh thú nuôi lấy, hấp thụ được những pháp thuật cổ xưa, cô thành người bảo hộ của khu rừng này. Garen ngạc nhiên trước hoàn cảnh của Nidalee, nói một hồi, Garen thấy Nidalee đã chợp mắt từ lúc nào. Anh lấy tấm khăn choàng của mình đắp lên cho cô, xong tựa vào gốc cây ngủ thiếp đi. Chỉ vừa chợp mắt, Garen nghe có tiếng bước chân, đạp vào lá cây, càng lúc càng gần, không lẽ là kẻ lúc nãy theo dõi anh từ buổi chiều sao. Anh giả vờ đã ngủ say, để xem kẻ đó là ai. Tên bí ẩn trong đêm tối đã xuất hiện, là một tên lùn thuộc tộc Yordle ở thành phố Bandle City, hình như hắn đang lục lọi hành lý của Garen. Anh chộp lấy tên nhóc lùn này lại:
- Nhà ngươi là ai, theo dõi ta làm gì?
Nidalee kế bên nghe tiếng động vội tỉnh dậy, thấy Garen liền ngăn cản:
- Garen, đừng làm hại Teemo, Teemo là bạn của Nidalee trong khu rừng này...
lmht liên minh huyền thoại lol league of legends garen truyền kỳ
Garen mở ra tấm bản đồ phép thuật, vẫn chẳng có gì cả.
Shadow Isles |
Rừng già Kumungu |
Mất vài ngày Garen đi từ Urtistan để đến với rừng già Kumungu. Thật ra anh có thể mất đến vài tuần, nhưng nhờ Zilean, thời gian xung quanh Garen đã trôi thật chậm, hay nói cách khác là Garen hoạt động nhanh hơn bình thường, mặc dù khái niệm thời gian của Garen vẫn chẳng thay đổi, người khác nhìn vào lại nghĩ Garen đang đi với tốc độ chóng mặt thì Garen lại nhìn họ như đang di chuyển thật chậm. Khi anh đến nơi, pháp thuật của Zilean vừa hết tác dụng. Trước mặt Garen đã là Kumungu, thật khác biệt, nó như tách riêng ra hai thế giới, khác với cái khí hậu ở sa mạc, có cây, có cỏ, có chim chóc, mọi thứ như chẳng hề có dấu chân con người. Đi được vài bước, trước mặt của Garen là một con sông nhỏ. Mừng rỡ, Garen chạy thật nhanh lại, uống vài ngụm nước mát từ mẹ thiên nhiên. Anh men theo con sông lên đến thượng nguồn, là một ngọc thác. Từ xưa đến ngay, ngoài chiến tranh, loạn lạc, anh chưa bao giờ thấy được những cảnh yên bình như thế này. Garen lại có suy nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, chính anh là người sẽ dẫn Katarina đến đây, nhưng bây giờ... Bỏ qua những chuyện không vui, Garen cởi bỏ hết giáp phục trên bờ, đã lâu rồi Garen chưa được ngâm mình trong dòng nước mát, lần này như được một dịp nghỉ ngơi, Garen tranh thủ những thời gian như thế này. Bước xuống dòng nước mát lạnh, Garen thấy trong người thật thư giản, bao mệt mỏi từ trước đến giờ tan biến, rồi anh lại nhớ về những ngày ở quê nhà, khi rãnh rỗi vẫn cùng người bạn Jarvan cạn chén no say. Rồi những lúc chạm trán với Katarina ở chiến trường, anh nhớ về mọi thứ. Được một lúc, Garen lên bờ mặc y phục vào, chuẩn bị tìm một cây cổ thụ để đóng lấy bè. Bất chợt, anh nghe có tiếng người cười đùa, cái chất giọng trong trẻo thế kia thì chỉ có thể là phụ nữ. Anh chộp lấy vũ khí, rồi nhanh chóng trèo lên một cái cây lớn chờ sẵn. Bóng một người từ trong rừng bước ra, đó đúng thật là một cô gái. Dáng người trẻ nhưng tóc dài hơn lưng, vác trên lưng là một ngọn giáo tự làm một cách thô sơ, mang trên tay một chú thỏ con, vẫn mang chút gì đó rất hoang dã.
"Trong khu rừng già này vẫn có người sinh sống sao?" - Garen suy nghĩ.
Garen |
- Cô hãy bình tĩnh, tôi chẳng phải người xấu...
Không có tiếng trả lời, Garen quay lưng lại, chẳng có ai ở đó, Garen ngạc nhiên, rồi suy nghĩ, và anh biết rằng cô ta ở đâu. Vừa quay người lại, một mũi giáo chỉ thẳng cổ anh:
- Nhà ngươi là ai?
- T-Ta... là Garen của Demacia, chỉ vô tình lạc đến đây.
- Ngươi có phải là người tốt?
- Đúng rồi, rất tốt là khác, cô bỏ vũ khí xuống trước đã, được không? Ta có thể giết chết cô khi nãy nhưng không hề, điều đó đã chứng tỏ rồi.
Cô gái nhìn Garen một hồi, ngẫm nghĩ, rồi bỏ giáo xuống, nói với Garen:
- Ta là người canh giữ khu rừng này, Garen đến đây làm gì? Garen muốn tìm báu vật ở đây sao?
- Không, không hề, tôi chỉ muốn làm một chiếc bè gỗ, nên đã đến đây...
- Bè gỗ?
- Đúng vậy, vật có thể nổi trên nước, đi qua các con sông và biển nhỏ.
Cô gái không hiểu lắm:
- Hừm, ta là Nidalee, ta ở đây lâu từ rất lâu. Nếu Garen không phải người xấu, ta có thể giúp Garen, vậy làm bè gỗ thì cần gì?
- Vậy cô có thể chỉ cho ta, nơi nào có nhiều cây to nhất không? Chỉ vậy thôi là được rồi.
- Đơn giản vậy sao, hãy men theo dòng đi ra ngoài, tại đấy có nhiều cây mọc ven hai bên sông, có thể có thứ mà Garen cần.
- Cô... có thể dẫn đường cho ta không?
- Được thôi...
Nidalee |
- Còn bao lâu thì tới nơi vậy, Nidalee?
- Chỉ sáng ngày mai, là sẽ tới nơi, Garen có gì sao?
- Không, chỉ là, ta hơi đói bụng, không biết tại nơi này có hoa quả nào không?
- Được thôi, Garen là bạn ta, đợi ta ở đây, đừng đi đâu nhé...
Nói rồi, Nidalee để Garen ở lại, lao thật nhanh vào các ngóc ngách trong khu rừng. Như khu rừng là một phần của Nidalee vậy. Garen ngồi xuống, anh xem lại bản đồ, có lẽ chỉ ngày mốt, khi anh làm xong bè, anh sẽ mất khá nhiều thời gian để đưa nó xuống nước được, nhưng đã lao thì theo lao, về Demacia thì không được, ai mà biết cơn bão cát kia tồn tại bao lâu cơ chứ. Bất chợt Garen thấy có cảm giác bị theo dõi, anh quay lưng lại nhưng chẳng có ai cả. Và Nidalee đã về đến:
- Trái cây đây Garen, Garen ăn đi, Nidalee ăn trên đường về rồi.
- Cảm ơn cô - Garen nói.
- Cảm ơn?
- Không, không có gì - Garen cười.
Cả hai nhóm lửa tại đấy, rồi Garen bắt chuyện, anh bắt đầu kể về mình, lúc anh ở Demacia, rồi đến khi anh phải đến đây, Nidalee nghe có vài chỗ không hiểu như thể rằng cô chưa từng tiếp xúc với văn minh loài người ấy chứ. Rồi Nidalee, cô ấy kể về thân thế của mình, cô cùng ba mẹ vào rừng từ nhỏ, chỉ để tìm lấy những kho báu trong truyền thuyết, và rồi họ ra đi vì căn bệnh lạ trong rừng, cô bị lạc lối ra từ nhỏ, và được mãnh thú nuôi lấy, hấp thụ được những pháp thuật cổ xưa, cô thành người bảo hộ của khu rừng này. Garen ngạc nhiên trước hoàn cảnh của Nidalee, nói một hồi, Garen thấy Nidalee đã chợp mắt từ lúc nào. Anh lấy tấm khăn choàng của mình đắp lên cho cô, xong tựa vào gốc cây ngủ thiếp đi. Chỉ vừa chợp mắt, Garen nghe có tiếng bước chân, đạp vào lá cây, càng lúc càng gần, không lẽ là kẻ lúc nãy theo dõi anh từ buổi chiều sao. Anh giả vờ đã ngủ say, để xem kẻ đó là ai. Tên bí ẩn trong đêm tối đã xuất hiện, là một tên lùn thuộc tộc Yordle ở thành phố Bandle City, hình như hắn đang lục lọi hành lý của Garen. Anh chộp lấy tên nhóc lùn này lại:
- Nhà ngươi là ai, theo dõi ta làm gì?
Nidalee kế bên nghe tiếng động vội tỉnh dậy, thấy Garen liền ngăn cản:
- Garen, đừng làm hại Teemo, Teemo là bạn của Nidalee trong khu rừng này...
Teemo |
(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Subscribe to:
Posts (Atom)
Video clip hot
-
Tomorrowland 2013 - Avicii
-
[Cảm động] Hai cô gái hô hấp nhân tạo cứu người chết đuối
-
[Gunny World Championship 2015] Trực tiếp giải đấu từ Thâm Quyến, Trung Quốc
-
[Saturday night live Korea] Tình địch
-
Chế bóng đá hài hước
-
Trả lời khảo sát online kiếm tiền Vinaresearch
-
Thanh niên bị tụt quần trước lớp
-
[Maxim Korea] Diễn viên JAV Tsukasa Aoi
-
Thảm họa gương mặt thân quen - Anh (Xuân Phương) by Cao Hữu Thiên
-
[Giọng hát Việt nhí] Giấc mơ của tôi & Gợi nhớ quê hương - Linh Nhi & Thiên Nhâm
Liên kết bạn bè
Học SEO google online
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu