Ảnh urtistan
Showing posts with label urtistan. Show all posts
Showing posts with label urtistan. Show all posts
Đại tướng ăn quỵt
Khi đã đến Urtistan, gặp được Zilean, Garen đã đồng ý giúp ông 1 việc. Việc đó là gì mà phải nhờ đến một Đại Tướng của Demacia nhỉ? Tiếp theo, Garen sẽ đến đâu, gặp những kẻ kỳ lạ nào nữa đây?
league of legends liên linh huyền thoại lol lmht garen truyền kỳ
Garen cùng Zilean bước vào trong tháp đồng hồ. Mọi thứ bấy giờ đều tối om như mực, chẳng có đến một ánh đèn dầu soi sáng.
Zilean huơ tay phải một vòng, tất cả ngọn đuốc thắp quanh ngọn tháp như có sức sống bùng lên mạnh mẽ, soi sáng con đường dẫn cả hai cùng nhau lên trên đỉnh của tòa tháp. Garen lấy mớ củi khô, tạo thành một nhúm lửa sửa ấm đêm khuya, đặt quan tài của Katarina xuống, Garen ngồi đối diện với Zilean:
- Cậu muốn hồi sinh lấy cô gái kia, ta chẳng có cách nào làm được. Nhưng ta có thể giúp cậu, giữ cho thân xác kia vẫn trông như lúc còn sống. Hãy để cô gái này ở nơi ta.
- Ngài có thể cam đoan rằng cô ấy không có việc gì ở đây được không? Tôi sẽ làm mọi việc mà ngài yêu cầu.
Zilean gật đầu, rồi chỉ vài phép thuật nhỏ, Zilean đã tắt tất cả ngọn đuốc trong tháp, cả hai cần phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một ngày mới sắp đến. Lần đầu tiên, Garen lại có giấc ngủ ngon trong chuyến hành trình của mình, vì anh biết chắc rằng, ít nhất bây giờ anh đã không phải lo về nàng nữa. Cho đến sáng hôm sau, Garen tỉnh dậy, thì thấy Zilean đã ở đứng ngay cạnh cửa sổ, ông đang ngắm lại thành phố Urtistan vào bình minh. Biết rằng Garen đã thức giấc, ông ấy lên tiếng:
- Đã dậy rồi sao, mặt trời chỉ vừa ló dạng ở đây. Cậu trai trẻ, cậu có muốn xem cảnh bình minh ở Urtistan không? Hãy thử lại đây xem nào!
Garen đứng dậy đi lại cửa sổ, ánh mặt trời thật chói chang, nhưng Urtistan thì lại trông như thành phố chết, chẳng có dấu hiệu của sự sống. Garen không biết rằng Zilean đã sống được bao lâu trong đây rồi.
- Ta đã sống rất lâu, ta có thể điều khiển thời gian, nhảy từ nơi này sang nơi khác, đồng nghĩa với việc ta có thể thấy được quá khứ của cậu và của cả Katarina - Zilean nói.
- Chẳng lẽ mọi thứ khi tôi ngủ, chỉ trong một đêm, ngài đã biết được tất cả về chúng tôi sao?
- Đúng vậy, cậu trai trẻ à. Ta biết được gần như toàn bộ câu chuyện của Ác Kiếm đấy đại tướng của Demacia, nhưng còn chuyện tình cảm của cả hai, ta thật sự rất ngưỡng mộ tình của tuổi trẻ.
- ... - Garen im lặng.
- Thật may mắn, cậu nhóc, vì cả cô ta cũng yêu cậu. Garen có vẻ ngượng ngạo, nhưng anh lại vui vì biết rằng anh không phải là kẻ yêu đơn phương, cơ mà cũng đúng, làm sao lại có người con gái hi sinh vì anh, nghĩ đến vậy, Garen lại chẳng cười nổi. Zilean tiếp tục:
- Ta có bảo cậu rằng, phải làm cho ta một việc, cậu nhớ không?
- Xin ngài cứ nói.
- Ta là giám hộ thời gian, người vượt qua ranh giới sự sống và cái chết. Ta thấy được nhiều chuyện xảy ra, từ rất lâu rồi. Ta đã chứng kiến lấy cuộc chiến tranh cổ ngữ đã tàn phá thành phố thân yêu Urtistan đẹp đẽ này. Nhưng lúc đấy, ta chẳng làm gì được cả. Chiến tranh chỉ mang đến những kết cục đau thương không thể hồi phục, và cô ấy cũng như cậu, đều là nạn nhân cả. Với thân phận là đại tướng Demacia, cậu có dám thề rằng, hãy kết thúc cuộc chiến tranh vô nghĩa giữa Demacia và Nexus không? Và khi tỉnh lại, nếu Katarina vẫn tàn sát người dân trên Valoran, thì cậu sẽ làm gì?
Garen nghiêm nghị, anh quả quyết:
- Tôi sẽ chấm dứt cuộc chiến tranh như ngài đã nói, còn với Katarina, sẽ không có chuyện đấy xảy ra.
- Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?
- Vì tôi và cô ấy, đều chán ghét chiến tranh...
Zilean gật đầu cười, ông nói tiếp:
- Hãy đem quan tài của Katarina ra đây.
Garen nghe theo, đem thi thể của nàng tới trước Zilean. Lúc này, Zilean bắt đầu thực hiện nghi thức, đóng băng thời gian xung quanh Katarina. Gió bắt đầu mạnh dần, các ngọn đuốc trong tháp bừng sáng, khung cảnh xung quanh Garen bắt đầu thay đổi, là ký ức trước kia của Garen với Katarina, là khoảng thời gian anh và cô ấy gặp nhau trên chiến trường. Mọi thứ di chuyển thật nhanh, các viễn cảnh thu nhỏ lại, rồi dần tụ về tay phải của Zilean, bất ngờ thứ ánh sáng từ tay trái Zilean nổ ra, rồi bám xung quanh cỗ quan tài đấy. Dần dần, ánh sáng đấy biến mất.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Zilean? Ngài có thể cho tôi biết không?
- Ta đã hoàn thành việc của ta rồi.
Garen nhìn vào cỗ quan tài, trông chẳng khác gì như trước. Zilean quơ tay phải, một ngọn lửa nổ ra trước cổ quan tài. Garen hốt hoảng, cầm lấy thần kiếm chỉ về Zilean:
- Ngài đang làm gì vậy?
- Cậu trai trẻ, cậu nghi ngờ ta sao. Dù cậu có đâm ta bằng thanh kiếm, ta vẫn không thể chết được. Nhưng ta lại chẳng được gì khi gạt cậu, hãy nhìn đi. - Zilean chỉ tay về quan tài.
Cỗ quan tài vẫn không sao. Garen ngạc nhiên, Zilean bắt đầu giải thích:
- Thời gian của nó đã ngừng lại, không một sinh vật hay thứ vũ khí nào có thể phá hủy nó, ngoại trừ ta ra. Cậu tin rồi chứ?
- Tôi xin lỗi vì đã xúc phạm ngài, xin hãy lượng thứ cho kẻ ngu dốt này - Garen đặt kiếm xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Zilean cũng chỉ cười:
- Thế được rồi, chẳng sao cả, ta không phiền cậu. Thế cậu có muốn ăn sáng không? Hãy cầm lấy tay ta nào!
Và rồi, một lần nữa Zilean thực hiện pháp thuật thời gian, lần này, chính Garen đã được đưa về Urtistan thời phồn thịnh. Anh nhìn ra cửa sổ, mọi người vẫn tấp nập ở phố, có điều chẳng phải là ảo ảnh đâu mà là người thật đấy. Rồi anh quay sang, không còn cỗ quan tài của Katarina nữa, anh hỏi ngay Zilean, nhưng Zilean chẳng nói gì nhiều:
- Không sao cả, hãy đi với ta.
Garen cùng Zilean xuống phố, mọi thứ thật đúng như lời đồn, Urtistan là một trong các thành phố phồn thịnh nhất trước khi chiến tranh cổ ngữ diễn ra. Zilean tìm đến một quán ăn, rồi cùng Garen bước vào:
- Hãy cho ta vài con gà quay to béo nhất, với một ít lúa mạch, ta muốn đãi cậu bạn trẻ này một bữa.
Vài phút sau, chủ tiệm đích thân mang ra đãi cho Zilean, ông nói với Garen:
- Cứ tự nhiên, họ không biết cậu là ai cả đâu. Đã lâu rồi cậu chưa được ăn một bữa no nê như vậy phải không? Tự nhiên đi con trai, không cần giữ thể diện đâu.
Garen đúng thật là lâu rồi, anh chưa ăn gì nhiều thế này. Không cần giữ lấy phong thái đại tướng, Garen làm hết cả con gà, rồi hai con, ba con, cho đến khi no căng bụng. Thấy Garen ăn xong, Zilean cũng tròn mắt ngạc nhiên vì sức khỏe như gấu của anh:
- Đã no chưa cậu trai trẻ?
- Cảm ơn ngài, ngoài việc giúp tôi còn đãi tôi ăn một bữa no nê, hãy để tôi trả tiền ở đây.
- Cậu có nghĩ rằng loại tiền tệ ở Demacia lại có thể sử dụng ở quá khứ này được sao? - Zilean cười nói.
- Thế sao? Vậy không còn cách nào khác là phiền ngài vậy.
- Mà này, cậu ăn hết tất cả, còn một món chưa ăn, cậu có muốn thử luôn không?
- Ngài đã mời, tại sao tôi lại dám từ chối cơ chứ?
Rồi Zilean cười to đứng lên, chạy thật nhanh ra khỏi quán, bỏ Garen ở lại, Garen nhìn vào vị chủ quầy, hình như... mọi người đều nhắm vào anh, anh từ từ đứng lên:
- Mọi người, xin bình tĩnh nghe tôi giải thích, chẳng là...
- Dám ăn không trả tiền sao, tên to con kia? - rồi mọi người đuổi theo Garen.
Chẳng còn cách nào khác, anh chạy thật nhanh ra khỏi quán. Anh chẳng thấy bóng dáng của Zilean đâu cả, rồi đoàn người ở sau vẫn đuổi theo, anh lách qua con phố, chốn đông người, và cuối cùng anh đã thoát khỏi bọn họ, anh dựa lưng vào tường, thở nhẹ nhõm. Zilean đứng kế bên Garen từ khi nào:
- Thế nào cậu nhóc, ăn quỵt thấy thế nào? Vui không ?
- Ngài... tôi không ngờ một người như ngài lại có thể làm vậy.
- Ta thì sao, chỉ là chút ham vui thôi, lớn tuổi thì không được ăn quỵt à, ăn rồi thì nên chạy cho tiêu hóa, ha ha... - Zilean vừa nói vừa cười.
Họ đi dạo vài vòng, Garen được Zilean dẫn đi tham quan mọi thứ về thành phố Urtistan này. Anh thấy bên đường, một tên to con đang đuổi theo một cậu nhóc, nhìn rất hung hãn, như muốn đánh chết đứa nhóc đấy vậy, anh tính ra tay cản lại, thì Zilean đã ngăn. Ông ta đưa ngón tay trái về cậu nhóc, rồi ngón tay phải chỉ về tên kia, cậu nhóc chạy thật nhanh, còn tên kia thì cứ như đang đóng một cảnh phim chiếu chậm vậy. Kinh ngạc trước Zilean, Garen hỏi:
- Đấy là thứ ma thuật gì vậy thưa ngài?
- Ta chỉ điều khiển thời gian của hai người đấy thôi, chỉ nhanh và chậm, chẳng có gì cả.
Nói rồi, họ tiếp tục đi. Cho đến khi hoàng hôn, Zilean cùng Garen lên tòa tháp, ông nói:
- Cậu thấy hoàng hôn ở đây thế nào?
- Thật đẹp, thưa ngài, nhưng không bằng ở Demacia của tôi. - Garen nhìn rồi nói.
- Thẳng thắn lắm cậu trẻ, được rồi, về nhà thôi nào.
Rồi lần nữa, Zilean dùng pháp thuật để đưa Garen về lại thời đại của mình. Trời đã sập tối, Garen và Zilean lại lần nữa nghỉ ngơi sau một ngày dài. Cho đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Zilean hỏi Garen:
- Bây giờ, cậu tính làm thế nào?
Garen mở tiếp mảnh giấy của Master Yi, lần này, dòng chữ đã thay đổi: "Garen, nếu ngài đã gặp Zilean và làm điều mình muốn, ngài hãy đến gặp Yorick, hãy cẩn thận khi tiếp cận hắn, nếu không, ngài sẽ chết.". Đọc xong, Garen nói với Zilean:
- Tôi sẽ gặp Yorick. Nhưng thưa ngài, ngài có thể cho tôi biết, hiện giờ Yorick đang ở đâu không?
Zilean nghe tới Yorick, mặt mày biến sắc:
- Hắn không phải là con người...
- Ngài đang nói gì vậy? - Garen ngạc nhiên hỏi.
- Yorick không phải con người, cậu không nghe rõ sao. Hắn đang trú ngụ tại Shadow Isles, quần đảo bóng đêm. Nó nằm ở hướng Tây Bắc, nơi có sương mù và các sinh vật kỳ bí.
Garen gật đầu, rồi đem bản đồ ra. Có lẽ lần này, chính anh sắp phải chiến đấu nữa rồi. Garen chào Zilean, rồi ngắm lại cỗ quan tài có Katarina, sau đó, anh vác thanh thần kiếm lên lưng, đến địa điểm thứ hai, Shadow Isles...
Khi đã đến Urtistan, gặp được Zilean, Garen đã đồng ý giúp ông 1 việc. Việc đó là gì mà phải nhờ đến một Đại Tướng của Demacia nhỉ? Tiếp theo, Garen sẽ đến đâu, gặp những kẻ kỳ lạ nào nữa đây?
league of legends liên linh huyền thoại lol lmht garen truyền kỳ
Thành phố Urtistan |
Garen |
- Cậu muốn hồi sinh lấy cô gái kia, ta chẳng có cách nào làm được. Nhưng ta có thể giúp cậu, giữ cho thân xác kia vẫn trông như lúc còn sống. Hãy để cô gái này ở nơi ta.
- Ngài có thể cam đoan rằng cô ấy không có việc gì ở đây được không? Tôi sẽ làm mọi việc mà ngài yêu cầu.
Katarina |
- Đã dậy rồi sao, mặt trời chỉ vừa ló dạng ở đây. Cậu trai trẻ, cậu có muốn xem cảnh bình minh ở Urtistan không? Hãy thử lại đây xem nào!
Zilean |
- Ta đã sống rất lâu, ta có thể điều khiển thời gian, nhảy từ nơi này sang nơi khác, đồng nghĩa với việc ta có thể thấy được quá khứ của cậu và của cả Katarina - Zilean nói.
- Chẳng lẽ mọi thứ khi tôi ngủ, chỉ trong một đêm, ngài đã biết được tất cả về chúng tôi sao?
- Đúng vậy, cậu trai trẻ à. Ta biết được gần như toàn bộ câu chuyện của Ác Kiếm đấy đại tướng của Demacia, nhưng còn chuyện tình cảm của cả hai, ta thật sự rất ngưỡng mộ tình của tuổi trẻ.
- ... - Garen im lặng.
- Thật may mắn, cậu nhóc, vì cả cô ta cũng yêu cậu. Garen có vẻ ngượng ngạo, nhưng anh lại vui vì biết rằng anh không phải là kẻ yêu đơn phương, cơ mà cũng đúng, làm sao lại có người con gái hi sinh vì anh, nghĩ đến vậy, Garen lại chẳng cười nổi. Zilean tiếp tục:
- Ta có bảo cậu rằng, phải làm cho ta một việc, cậu nhớ không?
- Xin ngài cứ nói.
- Ta là giám hộ thời gian, người vượt qua ranh giới sự sống và cái chết. Ta thấy được nhiều chuyện xảy ra, từ rất lâu rồi. Ta đã chứng kiến lấy cuộc chiến tranh cổ ngữ đã tàn phá thành phố thân yêu Urtistan đẹp đẽ này. Nhưng lúc đấy, ta chẳng làm gì được cả. Chiến tranh chỉ mang đến những kết cục đau thương không thể hồi phục, và cô ấy cũng như cậu, đều là nạn nhân cả. Với thân phận là đại tướng Demacia, cậu có dám thề rằng, hãy kết thúc cuộc chiến tranh vô nghĩa giữa Demacia và Nexus không? Và khi tỉnh lại, nếu Katarina vẫn tàn sát người dân trên Valoran, thì cậu sẽ làm gì?
Garen nghiêm nghị, anh quả quyết:
- Tôi sẽ chấm dứt cuộc chiến tranh như ngài đã nói, còn với Katarina, sẽ không có chuyện đấy xảy ra.
- Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?
- Vì tôi và cô ấy, đều chán ghét chiến tranh...
Zilean gật đầu cười, ông nói tiếp:
- Hãy đem quan tài của Katarina ra đây.
Garen nghe theo, đem thi thể của nàng tới trước Zilean. Lúc này, Zilean bắt đầu thực hiện nghi thức, đóng băng thời gian xung quanh Katarina. Gió bắt đầu mạnh dần, các ngọn đuốc trong tháp bừng sáng, khung cảnh xung quanh Garen bắt đầu thay đổi, là ký ức trước kia của Garen với Katarina, là khoảng thời gian anh và cô ấy gặp nhau trên chiến trường. Mọi thứ di chuyển thật nhanh, các viễn cảnh thu nhỏ lại, rồi dần tụ về tay phải của Zilean, bất ngờ thứ ánh sáng từ tay trái Zilean nổ ra, rồi bám xung quanh cỗ quan tài đấy. Dần dần, ánh sáng đấy biến mất.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Zilean? Ngài có thể cho tôi biết không?
- Ta đã hoàn thành việc của ta rồi.
Garen nhìn vào cỗ quan tài, trông chẳng khác gì như trước. Zilean quơ tay phải, một ngọn lửa nổ ra trước cổ quan tài. Garen hốt hoảng, cầm lấy thần kiếm chỉ về Zilean:
- Ngài đang làm gì vậy?
- Cậu trai trẻ, cậu nghi ngờ ta sao. Dù cậu có đâm ta bằng thanh kiếm, ta vẫn không thể chết được. Nhưng ta lại chẳng được gì khi gạt cậu, hãy nhìn đi. - Zilean chỉ tay về quan tài.
Cỗ quan tài vẫn không sao. Garen ngạc nhiên, Zilean bắt đầu giải thích:
- Thời gian của nó đã ngừng lại, không một sinh vật hay thứ vũ khí nào có thể phá hủy nó, ngoại trừ ta ra. Cậu tin rồi chứ?
- Tôi xin lỗi vì đã xúc phạm ngài, xin hãy lượng thứ cho kẻ ngu dốt này - Garen đặt kiếm xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Zilean cũng chỉ cười:
- Thế được rồi, chẳng sao cả, ta không phiền cậu. Thế cậu có muốn ăn sáng không? Hãy cầm lấy tay ta nào!
Và rồi, một lần nữa Zilean thực hiện pháp thuật thời gian, lần này, chính Garen đã được đưa về Urtistan thời phồn thịnh. Anh nhìn ra cửa sổ, mọi người vẫn tấp nập ở phố, có điều chẳng phải là ảo ảnh đâu mà là người thật đấy. Rồi anh quay sang, không còn cỗ quan tài của Katarina nữa, anh hỏi ngay Zilean, nhưng Zilean chẳng nói gì nhiều:
- Không sao cả, hãy đi với ta.
Garen cùng Zilean xuống phố, mọi thứ thật đúng như lời đồn, Urtistan là một trong các thành phố phồn thịnh nhất trước khi chiến tranh cổ ngữ diễn ra. Zilean tìm đến một quán ăn, rồi cùng Garen bước vào:
- Hãy cho ta vài con gà quay to béo nhất, với một ít lúa mạch, ta muốn đãi cậu bạn trẻ này một bữa.
Vài phút sau, chủ tiệm đích thân mang ra đãi cho Zilean, ông nói với Garen:
- Cứ tự nhiên, họ không biết cậu là ai cả đâu. Đã lâu rồi cậu chưa được ăn một bữa no nê như vậy phải không? Tự nhiên đi con trai, không cần giữ thể diện đâu.
Garen đúng thật là lâu rồi, anh chưa ăn gì nhiều thế này. Không cần giữ lấy phong thái đại tướng, Garen làm hết cả con gà, rồi hai con, ba con, cho đến khi no căng bụng. Thấy Garen ăn xong, Zilean cũng tròn mắt ngạc nhiên vì sức khỏe như gấu của anh:
- Đã no chưa cậu trai trẻ?
- Cảm ơn ngài, ngoài việc giúp tôi còn đãi tôi ăn một bữa no nê, hãy để tôi trả tiền ở đây.
- Cậu có nghĩ rằng loại tiền tệ ở Demacia lại có thể sử dụng ở quá khứ này được sao? - Zilean cười nói.
- Thế sao? Vậy không còn cách nào khác là phiền ngài vậy.
- Mà này, cậu ăn hết tất cả, còn một món chưa ăn, cậu có muốn thử luôn không?
- Ngài đã mời, tại sao tôi lại dám từ chối cơ chứ?
Rồi Zilean cười to đứng lên, chạy thật nhanh ra khỏi quán, bỏ Garen ở lại, Garen nhìn vào vị chủ quầy, hình như... mọi người đều nhắm vào anh, anh từ từ đứng lên:
- Mọi người, xin bình tĩnh nghe tôi giải thích, chẳng là...
- Dám ăn không trả tiền sao, tên to con kia? - rồi mọi người đuổi theo Garen.
Chẳng còn cách nào khác, anh chạy thật nhanh ra khỏi quán. Anh chẳng thấy bóng dáng của Zilean đâu cả, rồi đoàn người ở sau vẫn đuổi theo, anh lách qua con phố, chốn đông người, và cuối cùng anh đã thoát khỏi bọn họ, anh dựa lưng vào tường, thở nhẹ nhõm. Zilean đứng kế bên Garen từ khi nào:
- Thế nào cậu nhóc, ăn quỵt thấy thế nào? Vui không ?
- Ngài... tôi không ngờ một người như ngài lại có thể làm vậy.
- Ta thì sao, chỉ là chút ham vui thôi, lớn tuổi thì không được ăn quỵt à, ăn rồi thì nên chạy cho tiêu hóa, ha ha... - Zilean vừa nói vừa cười.
Họ đi dạo vài vòng, Garen được Zilean dẫn đi tham quan mọi thứ về thành phố Urtistan này. Anh thấy bên đường, một tên to con đang đuổi theo một cậu nhóc, nhìn rất hung hãn, như muốn đánh chết đứa nhóc đấy vậy, anh tính ra tay cản lại, thì Zilean đã ngăn. Ông ta đưa ngón tay trái về cậu nhóc, rồi ngón tay phải chỉ về tên kia, cậu nhóc chạy thật nhanh, còn tên kia thì cứ như đang đóng một cảnh phim chiếu chậm vậy. Kinh ngạc trước Zilean, Garen hỏi:
- Đấy là thứ ma thuật gì vậy thưa ngài?
- Ta chỉ điều khiển thời gian của hai người đấy thôi, chỉ nhanh và chậm, chẳng có gì cả.
Nói rồi, họ tiếp tục đi. Cho đến khi hoàng hôn, Zilean cùng Garen lên tòa tháp, ông nói:
- Cậu thấy hoàng hôn ở đây thế nào?
- Thật đẹp, thưa ngài, nhưng không bằng ở Demacia của tôi. - Garen nhìn rồi nói.
- Thẳng thắn lắm cậu trẻ, được rồi, về nhà thôi nào.
Rồi lần nữa, Zilean dùng pháp thuật để đưa Garen về lại thời đại của mình. Trời đã sập tối, Garen và Zilean lại lần nữa nghỉ ngơi sau một ngày dài. Cho đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Zilean hỏi Garen:
- Bây giờ, cậu tính làm thế nào?
Master Yi |
- Tôi sẽ gặp Yorick. Nhưng thưa ngài, ngài có thể cho tôi biết, hiện giờ Yorick đang ở đâu không?
Zilean nghe tới Yorick, mặt mày biến sắc:
- Hắn không phải là con người...
- Ngài đang nói gì vậy? - Garen ngạc nhiên hỏi.
- Yorick không phải con người, cậu không nghe rõ sao. Hắn đang trú ngụ tại Shadow Isles, quần đảo bóng đêm. Nó nằm ở hướng Tây Bắc, nơi có sương mù và các sinh vật kỳ bí.
Yorick |
(Theo kynanggame - Nguồn Xemgame)
Subscribe to:
Posts (Atom)
Video clip hot
-
Tomorrowland 2013 - Avicii
-
[Cảm động] Hai cô gái hô hấp nhân tạo cứu người chết đuối
-
[Gunny World Championship 2015] Trực tiếp giải đấu từ Thâm Quyến, Trung Quốc
-
[Saturday night live Korea] Tình địch
-
Chế bóng đá hài hước
-
Trả lời khảo sát online kiếm tiền Vinaresearch
-
Thanh niên bị tụt quần trước lớp
-
[Maxim Korea] Diễn viên JAV Tsukasa Aoi
-
Thảm họa gương mặt thân quen - Anh (Xuân Phương) by Cao Hữu Thiên
-
[Giọng hát Việt nhí] Giấc mơ của tôi & Gợi nhớ quê hương - Linh Nhi & Thiên Nhâm
Liên kết bạn bè
Học SEO google online
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu