Ảnh phần 2
Showing posts with label phần 2. Show all posts
Showing posts with label phần 2. Show all posts
Tiếp tục chuyến du hành của Garen để cứu sống Katarina. Liệu Garen sẽ phải đối mặt với điều gì? Anh có thể gặp được Zilean không?
Liên minh huyền thoại league of legends lol lmht garen truyền kỳ
Nhắc lại về Garen, từ khi rời khỏi kinh thành Demacia đến nay đã được bảy ngày trời, và hiện giờ, anh đang lang thang vô định bên trong sa mạc Shurima.
Cái khí hậu nóng bức thật đáng sợ, với những kẻ không đủ bản lĩnh, có thể đã chôn xác từ lâu tại đây, dưới hàng tấn lớp cát. Tương truyền nơi đây đã bị tàn phá bởi chiến tranh cổ ngữ trong quá khứ, bị nhấn chìm bởi những cơn bão cát ma thuật cổ đại. Đối với Garen, những cái nóng thế này thật sự chẳng đáng sợ. Nhưng anh vẫn sợ đấy thôi? Không phải vì anh sợ chết, anh sợ rằng mình sẽ không gặp được Zilean trước thời gian hai tuần, và cơ hội gặp lại Katarina của anh cũng chẳng còn nữa.
Đến đêm ngày thứ tám, khi mà lương thảo anh mang theo chẳng đủ để dùng tiếp, có lẽ anh cũng đã gần tới được nơi anh cần đến. Garen lại tiếp tục bước đi, anh đi ngay trong đêm tối, và chẳng dừng lại, và rạng sáng ngày thứ chín, anh thấy đôi mắt mình mờ dần, và rồi anh gục ngã trong cái thời tiết khắc nghiệt.
.....
Bất chợt tỉnh lại, Garen lại thấy trước mặt là một vùng đất khác hẳn với sa mạc Shurima, có cây, có cỏ, có suối, có sông, nhưng chẳng hề có một bóng người, kể cả động vật. Và việc đầu tiên Garen nghĩ đến, anh nhìn xung quanh để hòng nhìn lại quan tài mà Katarina đang yên nghỉ, với cả thanh kiếm của mình. Một giọng nói từ sau lưng anh vọng lại:
- Không cần tìm nữa, những thứ của cậu ở trước mặt kìa.
Garen nhìn lại đằng trước, rõ ràng là lúc nãy không có gì ở đấy cơ mà, nhưng những thứ cần đã ở đó. Garen chạy thật nhanh về phía quan tài, anh muốn yên tâm rằng Katarina vẫn yên nghỉ ở đấy. Thật may mắn, cô ấy vẫn nằm đây. Anh thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi con người có hình dạng kì dị thế kia:
- Tôi không biết ông là ai, nhưng cảm ơn ông đã cứu tôi. Liệu ông có thể cho tôi biết tôi đã ngất bao lâu rồi không?
- Chỉ một ngày thôi cậu trai trẻ à. Nhưng bình tĩnh lại, đường đến Urtistan cũng không xa, cậu có thể gặp Zilean ngay bây giờ, nhưng cậu cần phải bình tĩnh lại.
Garen ngạc nhiên, sinh vật này dường như biết tất cả những gì mà anh đang suy nghĩ. Tuy nhiên, anh vẫn yên tâm, vì nếu muốn hại anh, sinh vật này đã bỏ mặc anh lại từ lâu trên cái sa mạc cằn cỗi kia rồi. Garen hỏi tiếp:
- Ở đây là đâu, ông có thể cho tôi biết không? Tôi rất cảm kích ông nhưng ông có thể chỉ đường cho tôi đến được Urtistan ngay bây giờ.
- Garen à, cậu có biết tên ta cũng vậy thôi, ta sẽ gặp lại cậu không xa nữa đâu.
- Tại sao... ông lại biết tên của ta? - Garen có vẻ kinh ngạc trước sinh vật kỳ lạ này, anh cầm lấy thanh thần kiếm đề phòng bất trắc.
- Cậu trai trẻ, hãy ở lại đây thêm một ngày nữa, rồi ta sẽ đưa cậu đến nơi cậu cần đến...
Nói rồi, lữ khách này biến mất. Garen buông kiếm xuống, anh chẳng còn cách nào ngoài việc phải nghe lời của sinh vật kia. Tiến lại gần dòng suối để rửa mặt, bắt đầu kiểm tra lại tất cả vật dụng mà Master Yi đã đưa ngày lên đường. Rồi anh ngồi lại bên cạnh quan tài của Katarina, anh nhớ lại khi còn sống, chính anh là người đã làm Katarina có vết thương trên mắt, và nhiều lần, anh chạm trán lấy Katarina, nhưng vẫn không giết cô, anh thề với bản thân, chính anh là người sẽ đưa Katarina trở lại đây lần nữa, và chính anh sẽ là người kết thúc mạng sống của Draven, kẻ gián tiếp làm hại đến nàng.
Đến sáng hôm sau, lữ khách kia đã đến đúng hẹn, Garen cho đến giờ vẫn không thể nhìn được mặt của sinh vật này, ông ta ẩn mình trong bộ giáp, và tiếng nói không như đang phát ra từ miệng, mà được truyền qua hư không, xuyên thẳng qua tâm trí của anh. Lữ khách lên tiếng:
- Cậu chuẩn bị hết chưa, Garen?
- Tôi đã sẵn sàng. Nhưng liệu ngài có thể, cho ta biết tên của ngài được không?
Người này nhìn Garen, cười vang lên. Tiếng cười như sởn lấy gai ốc, rồi lại đưa cho Garen ít lương thảo:
- Ở đây chẳng hề có đường ra.
- Ông... ông gạt tôi sao? Không có đường ra, vậy là thế nào? Không lẽ, ta phải suốt đời ở đây sao?
- Cậu trai trẻ, ta đưa cậu vào được, thì sẽ đưa cậu ra được, và ta cũng giữ lời đưa cậu đến nơi ở của Zilean. Ta thậm chí biết mọi thứ cậu sắp làm, việc đó có thể khiến cậu phải hối hận, nhưng có thể không, nếu cậu có thể xử lý khôn ngoan, con trai à. Và nên nhớ rằng, ta đã cứu cậu một mạng.
Nói rồi, người này lẩm nhẩm vài câu thần chú, một thứ ma thuật cổ xưa, sau đó trước mặt Garen hiện ra một vùng tối đen:
- Cánh cổng này, sẽ dẫn tôi đến đâu?
- Cậu sẽ biết khi đi qua, hãy nhanh lên vì chẳng thể nào dừng lại khi đã bước tiếp đâu...
- Tôi không biết ngài là ai, nhưng nếu được gặp lại, tôi xin cảm tạ ngài khi làm xong mọi thứ.
Sinh vật này im lặng, rồi lại lần nữa cười vang lên, hắn cất tiếng:
- Cậu muốn cảm ơn ta? Nhớ cho kỹ đây cậu nhóc, ta là Kassadin...
Dứt lời, ông ta đã biến mất trước mắt Garen. Sau khi bước qua cánh cửa mà Kassadin tạo ra, Garen vác trên vai cỗ quan tài và thanh thần kiếm, cứ như vậy, anh lại tiếp tục bước đi. Khung cảnh xung quanh Garen bắt đầu tối lại, rồi như tan vào hư vô, mọi thứ tối om, chẳng có gì cả, cho đến khi phía trước có một vệt sáng, Garen chạy thật nhanh về phía ánh sáng đấy. Cứ như vậy, ánh sáng càng lúc càng chói chang, là ánh mặt trời. Thật không tin vào mắt mình, thành phố huyền thoại đã bị lãng quên nằm bên kia vách ngăn vĩ đại, nơi mà chẳng ai đủ can đảm để đến đây một lần nào cả, và cuối cùng, Garen đã đến được Urtistan. Urtistan từng là một trong các thành phố phồn thịnh nhất, thế nhưng nó cũng bị tàn phá sau cuộc chiến tranh cổ ngữ, khiến cho nơi đây chẳng ai sống sót, nó chính xác là trông như một thành phố ma vậy. Truyền thuyết kể rằng, tại đây vẫn có một tháp đồng hồ hoạt động và có một người đã ở đây giữ ngọn tháp này từ rất lâu, người có lời nguyền bất tử, là giám hộ thời gian, Zilean.
Garen lang thang trong Urtistan, anh cố gắng đến một nơi thật cao, để tìm ra tháp đồng hồ, nơi mà Zilean đang sống tại đây, và rồi Garen cũng đã tìm ra. Thế nhưng, khi anh đi hết trong tháp, đến từng mọi ngóc ngách, cũng chẳng thấy người đàn ông Zilean ở đâu cả. Anh cố gắng tìm gần như mọi nơi trong thành phố, cũng chẳng thấy Zilean. Có hét khản cả cổ, chỉ có tiếng anh vọng lại từ đằng xa. Thất vọng, tối hôm nay Garen lại có suy nghĩ: "Không lẽ Master Yi lại gạt ta sao? Không lẽ truyền thuyết về người bất tử lại là bịa đặt?". Thế rồi, sau khi một hồi suy nghĩ vô vọng, Garen gần như từ bỏ. Anh mở nắp quan tài, nhìn vào cơ thể của Katarina, cô ấy vẫn ở đây, vẫn đẹp như lúc còn sống vậy. Anh tự giận bản thân mình, anh không đủ mạnh để bảo vệ người mà anh yêu thương, lại trách số phận sao lại đưa nàng với anh là hai người lính trên chiến trường Valoran này. Anh nhớ lại, trước khi đi, Master Yi có đưa anh vài mảnh giấy, dặn khi đến được Urtistan thì hãy mở nó ra xem, anh kiểm tra lại, và nó còn ở đây: "Garen đáng kính, khi ngài xem được dòng chữ này, có nghĩa là ngài đang ở thành phố bị lãng quên Urtistan để tìm gặp con người bất tử. Ngài sẽ không bao giờ gặp được con người này ở đây, vì chính ông ta sẽ tìm đến ngài. Cái ngài cần là phải chứng minh sự thành khẩn của mình bằng cách tự kết liễu mạng sống. Ta không thể giải thích rõ lí do vì sao ông ấy lại thử thách một người như thế. Nhưng ngài an tâm, nếu ngài là người tốt, ngài sẽ sống lại một lần nữa. Và ngược lại, ngài sẽ chết nếu như là kẻ có dã tâm. Hi vọng rằng ngài có lựa chọn đúng đắn.". Như vậy là sao? Chính Master Yi đã bảo rằng, Zilean không thể hồi sinh một người đã chết, thế mà nay lại bắt Garen phải tự kết liễu mình... Sự tình càng nghĩ càng rối, dần như đi vào ngõ cụt bởi chính bản thân anh biết không còn cách nào khác, ngoài việc tin Master Yi thêm lần nữa. Nếu như thất bại, có lẽ anh sẽ gặp lại Katarina. Đúng, cái chết không đáng sợ với Garen lúc này, anh chộp lấy thanh thần kiếm, hiên ngang giương về phía tòa tháp đồng hồ. "Phập"... Kiếm đã đâm xuyên qua lồng ngực, anh cảm nhận lấy nỗi đau tột cùng, nhưng với một người khỏe mạnh như Garen, anh chưa thể chết hẳn. Cứ như vậy hai mắt mờ dần, mờ dần, đến khi anh ngã xuống. Garen thấy phía trước dần tối lại, rồi như xung quanh có cơn gió chạy thật nhanh, anh thấy cơ thể như khỏe mạnh lại, Garen còn cảm nhận được vết thương ở tim dần hồi phục, như chưa có gì xảy ra. Ở xung quanh tại Urtistan này, khung cảnh như đang thay đổi, là người dân, họ từ đâu bước ra, phố xá đông đúc. Thật ngạc nhiên, Garen ngớ ra nhìn họ, rồi anh thử bắt chuyện với một người đàn ông bên đường, nhưng người này không trả lời lại Garen. Anh bắt đầu nghi ngờ, anh khẽ chạm tay vào mặt họ, nhưng bàn tay khỏe mạnh đó lại xuyên qua, một tiếng nói từ sau vọng tới:
- Chào mừng anh đến với Urtistan, cậu nhóc.
- Ngài... ngài là Zilean có phải không? - Garen trả lời lại người đàn ông trạc tuổi, râu tóc bạc phơ ấy.
- Đúng vậy, ta chính là Zilean, ta đã thấy cậu từ xa khi ở trên tháp đồng hồ quan sát. Ta đã đi về quá khứ, để theo dõi con người của cậu, cuộc hành trình của cậu, và ta biết cậu đến đây làm gì. Những gì cậu vừa thấy, là hình ảnh của một Urtistan thời phồn thịnh, ta đã sống ở đây rất lâu, đến bây giờ, ta chẳng nhớ chính xác là bao nhiêu lâu rồi.
- Cảm ơn ngài, vì đã gặp tôi. Nhưng nếu ngài biết tôi đến đây làm gì, thì xin ngài hãy cứu lấy Katarina, tôi sẵn sàng làm mọi chuyện mà ngài yêu cầu.
- Ta không thể được!
- Tại sao không thể? Chính ngài đã hồi sinh tôi một lần cơ mà?
- Ta chỉ có thể cứu người đang sống về lại thời gian trước đó. Có thể là vài giây, có thể vài giờ hoặc vài ngày. Nhưng hoàn toàn ta không thể cứu một người đã chết, cậu nhóc à. Nhưng ta có thể giúp cậu đấy! Để bù lại điều đó, cậu phải giúp ta vài việc, được chứ?
Garen ngẩn người ra, vì anh đã làm được điều đầu tiên trong cuộc hành trình này:
- Ngài cứ nói, Garen ta xin dốc sức làm mọi chuyện mà ngài sai khiến.
- Không cần vội thế, cậu hãy nghỉ ngơi trước đã, hãy đem cô ta đến tháp đồng hồ, ta đã chuẩn bị cho cậu tất cả, hãy nghỉ ngơi đi.
Nói rồi, Zilean cùng Garen khuất dần trong đêm tối...
Liên minh huyền thoại league of legends lol lmht garen truyền kỳ
Hoang mạc Shurima |
Garen |
Đến đêm ngày thứ tám, khi mà lương thảo anh mang theo chẳng đủ để dùng tiếp, có lẽ anh cũng đã gần tới được nơi anh cần đến. Garen lại tiếp tục bước đi, anh đi ngay trong đêm tối, và chẳng dừng lại, và rạng sáng ngày thứ chín, anh thấy đôi mắt mình mờ dần, và rồi anh gục ngã trong cái thời tiết khắc nghiệt.
.....
Katarina |
- Không cần tìm nữa, những thứ của cậu ở trước mặt kìa.
Garen nhìn lại đằng trước, rõ ràng là lúc nãy không có gì ở đấy cơ mà, nhưng những thứ cần đã ở đó. Garen chạy thật nhanh về phía quan tài, anh muốn yên tâm rằng Katarina vẫn yên nghỉ ở đấy. Thật may mắn, cô ấy vẫn nằm đây. Anh thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi con người có hình dạng kì dị thế kia:
- Tôi không biết ông là ai, nhưng cảm ơn ông đã cứu tôi. Liệu ông có thể cho tôi biết tôi đã ngất bao lâu rồi không?
- Chỉ một ngày thôi cậu trai trẻ à. Nhưng bình tĩnh lại, đường đến Urtistan cũng không xa, cậu có thể gặp Zilean ngay bây giờ, nhưng cậu cần phải bình tĩnh lại.
Garen ngạc nhiên, sinh vật này dường như biết tất cả những gì mà anh đang suy nghĩ. Tuy nhiên, anh vẫn yên tâm, vì nếu muốn hại anh, sinh vật này đã bỏ mặc anh lại từ lâu trên cái sa mạc cằn cỗi kia rồi. Garen hỏi tiếp:
- Ở đây là đâu, ông có thể cho tôi biết không? Tôi rất cảm kích ông nhưng ông có thể chỉ đường cho tôi đến được Urtistan ngay bây giờ.
- Garen à, cậu có biết tên ta cũng vậy thôi, ta sẽ gặp lại cậu không xa nữa đâu.
- Tại sao... ông lại biết tên của ta? - Garen có vẻ kinh ngạc trước sinh vật kỳ lạ này, anh cầm lấy thanh thần kiếm đề phòng bất trắc.
- Cậu trai trẻ, hãy ở lại đây thêm một ngày nữa, rồi ta sẽ đưa cậu đến nơi cậu cần đến...
Nói rồi, lữ khách này biến mất. Garen buông kiếm xuống, anh chẳng còn cách nào ngoài việc phải nghe lời của sinh vật kia. Tiến lại gần dòng suối để rửa mặt, bắt đầu kiểm tra lại tất cả vật dụng mà Master Yi đã đưa ngày lên đường. Rồi anh ngồi lại bên cạnh quan tài của Katarina, anh nhớ lại khi còn sống, chính anh là người đã làm Katarina có vết thương trên mắt, và nhiều lần, anh chạm trán lấy Katarina, nhưng vẫn không giết cô, anh thề với bản thân, chính anh là người sẽ đưa Katarina trở lại đây lần nữa, và chính anh sẽ là người kết thúc mạng sống của Draven, kẻ gián tiếp làm hại đến nàng.
Đến sáng hôm sau, lữ khách kia đã đến đúng hẹn, Garen cho đến giờ vẫn không thể nhìn được mặt của sinh vật này, ông ta ẩn mình trong bộ giáp, và tiếng nói không như đang phát ra từ miệng, mà được truyền qua hư không, xuyên thẳng qua tâm trí của anh. Lữ khách lên tiếng:
- Cậu chuẩn bị hết chưa, Garen?
- Tôi đã sẵn sàng. Nhưng liệu ngài có thể, cho ta biết tên của ngài được không?
Người này nhìn Garen, cười vang lên. Tiếng cười như sởn lấy gai ốc, rồi lại đưa cho Garen ít lương thảo:
- Ở đây chẳng hề có đường ra.
- Ông... ông gạt tôi sao? Không có đường ra, vậy là thế nào? Không lẽ, ta phải suốt đời ở đây sao?
- Cậu trai trẻ, ta đưa cậu vào được, thì sẽ đưa cậu ra được, và ta cũng giữ lời đưa cậu đến nơi ở của Zilean. Ta thậm chí biết mọi thứ cậu sắp làm, việc đó có thể khiến cậu phải hối hận, nhưng có thể không, nếu cậu có thể xử lý khôn ngoan, con trai à. Và nên nhớ rằng, ta đã cứu cậu một mạng.
Nói rồi, người này lẩm nhẩm vài câu thần chú, một thứ ma thuật cổ xưa, sau đó trước mặt Garen hiện ra một vùng tối đen:
- Cánh cổng này, sẽ dẫn tôi đến đâu?
- Cậu sẽ biết khi đi qua, hãy nhanh lên vì chẳng thể nào dừng lại khi đã bước tiếp đâu...
- Tôi không biết ngài là ai, nhưng nếu được gặp lại, tôi xin cảm tạ ngài khi làm xong mọi thứ.
Sinh vật này im lặng, rồi lại lần nữa cười vang lên, hắn cất tiếng:
- Cậu muốn cảm ơn ta? Nhớ cho kỹ đây cậu nhóc, ta là Kassadin...
Kassadin |
Master Yi |
- Chào mừng anh đến với Urtistan, cậu nhóc.
- Ngài... ngài là Zilean có phải không? - Garen trả lời lại người đàn ông trạc tuổi, râu tóc bạc phơ ấy.
- Đúng vậy, ta chính là Zilean, ta đã thấy cậu từ xa khi ở trên tháp đồng hồ quan sát. Ta đã đi về quá khứ, để theo dõi con người của cậu, cuộc hành trình của cậu, và ta biết cậu đến đây làm gì. Những gì cậu vừa thấy, là hình ảnh của một Urtistan thời phồn thịnh, ta đã sống ở đây rất lâu, đến bây giờ, ta chẳng nhớ chính xác là bao nhiêu lâu rồi.
- Cảm ơn ngài, vì đã gặp tôi. Nhưng nếu ngài biết tôi đến đây làm gì, thì xin ngài hãy cứu lấy Katarina, tôi sẵn sàng làm mọi chuyện mà ngài yêu cầu.
- Ta không thể được!
- Tại sao không thể? Chính ngài đã hồi sinh tôi một lần cơ mà?
- Ta chỉ có thể cứu người đang sống về lại thời gian trước đó. Có thể là vài giây, có thể vài giờ hoặc vài ngày. Nhưng hoàn toàn ta không thể cứu một người đã chết, cậu nhóc à. Nhưng ta có thể giúp cậu đấy! Để bù lại điều đó, cậu phải giúp ta vài việc, được chứ?
Garen ngẩn người ra, vì anh đã làm được điều đầu tiên trong cuộc hành trình này:
- Ngài cứ nói, Garen ta xin dốc sức làm mọi chuyện mà ngài sai khiến.
- Không cần vội thế, cậu hãy nghỉ ngơi trước đã, hãy đem cô ta đến tháp đồng hồ, ta đã chuẩn bị cho cậu tất cả, hãy nghỉ ngơi đi.
Zilean |
(Theo Kỹ năng game - Nguồn Xemgame)
Subscribe to:
Posts (Atom)
Video clip hot
-
Tomorrowland 2013 - Avicii
-
[Cảm động] Hai cô gái hô hấp nhân tạo cứu người chết đuối
-
[Gunny World Championship 2015] Trực tiếp giải đấu từ Thâm Quyến, Trung Quốc
-
[Saturday night live Korea] Tình địch
-
Chế bóng đá hài hước
-
Trả lời khảo sát online kiếm tiền Vinaresearch
-
Thanh niên bị tụt quần trước lớp
-
[Maxim Korea] Diễn viên JAV Tsukasa Aoi
-
Thảm họa gương mặt thân quen - Anh (Xuân Phương) by Cao Hữu Thiên
-
[Giọng hát Việt nhí] Giấc mơ của tôi & Gợi nhớ quê hương - Linh Nhi & Thiên Nhâm
Liên kết bạn bè
Học SEO google online
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu