Ảnh câu chuyện cuộc sống
Showing posts with label câu chuyện cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label câu chuyện cuộc sống. Show all posts
Ông Năm và ông Sáu ở cùng làng. Ông Năm là điền chủ giàu có trong vùng, còn ông Sáu là người làm thuê cho ông Năm. Ông Sáu đã nghèo mà lại thích cờ bạc cho nên tháng nào cũng thiếu hụt, phải mượn trước chủ hàng mấy tháng lương. Chẳng may trong làng có bệnh dịch nên cả hai ông cùng chết. Xuống âm phủ, bị Diêm Vương lôi ra xét xử trước khi cho đi đầu thai. Vì ông Sáu thiếu nợ ông Năm, cho nên Diêm Vương hỏi ông Năm có muốn đầu thai làm cha ông Sáu không, vì làm cha thì tha hồ la mắng, sai bảo con cái. Nhưng ông Năm không chịu. Diêm vương lại hỏi có muốn làm mẹ ông Sáu không, vì làm mẹ thì có quyền dạy dỗ bắt con cái phải nghe lời. Ở ngoài đời, người ta thường nói: “Bộ ông là cha tôi hay sao mà dám la tôi?" hoặc "Bà là má tôi hay sao mà dám lên mặt dạy đời?”. Thế nhưng ông Năm cũng không chịu đầu thai làm mẹ ông Sáu. Diêm Vương hỏi tiếp có muốn làm anh hay chị để có quyền đánh đập em út không? Ông Năm cũng không chịu. Cuối cùng, Diêm Vương hỏi vậy ông muốn đầu thai làm gì đối với ông Sáu? Ông Năm trả lời là muốn đầu thai làm con ông Sáu! Diêm Vương hỏi lý do tại sao thì ông Năm đáp: "Đầu thai làm con là sướng nhất, vì tha hồ đòi nợ, đòi nợ tự do công khai mà không ai biết. Lúc con còn nhỏ thì cha mẹ phải lo cho nó ăn uống đầy đủ, lỡ nó bị bệnh thì cha mẹ phải thức suốt đêm lo lắng, săn sóc mà không dám phiền hà. Khi con lớn lên thì phải lo cho nó ăn học, dù phải học trường tư tốn kém nhiều tiền cha mẹ cũng nai lưng ra đi làm kiếm cho đủ. Bao nhiêu công sức, tiền của, mua sắm, chi phí cho con, cha mẹ không bao giờ để ý tính toán mà ngược lại còn vui lòng. Làm con từ nhỏ đến lớn, nếu đòi nợ chưa đủ thì tôi sẽ ăn chơi phung phí, làm cho tài sản của cha mẹ tiêu hao. Khi nào đòi hết nợ thì tôi sẽ ra đi."
Hôm nay là ngày đầu tiên bạn Nấm đi học mẫu giáo. Bạn sợ lắm, hai tay cứ nắm chặt, chân không chịu bước, nước mắt giàn giụa:
- Con không muốn đến trường đâu! – Cô bé bảo mẹ - con muốn ở nhà với mẹ cơ! Con thích đồ chơi và thích ở nhà. Mẹ cho con ở nhà với mẹ đi!
Mẹ Mèo nắm tay bé nhỏ của Nấm và thì thầm vào tai bé:
- Nhiều khi chúng ta phải làm những việc mà mình không muốn! Nhưng mẹ tin con sẽ thích đến trường. Ở trường con sẽ có nhiều bạn mới, có nhiều đồ chơi mới. Cô giáo sẽ dạy con nhiều điều mới! - Mẹ nói thêm -Mẹ biết một bí mật tuyệt vời sẽ giúp con cảm thấy những ngày đến trường cũng ấm áp và dịu êm như khi con ở nhà.
Nấm quệt nước mắt, có vẻ chú ý lắng nghe:
- Điều bí mật gì hả mẹ?
Mẹ bảo:
- Một điều bí mật có từ rất lâu, bà ngoại con kể cho mẹ và bà ngoại lại được cụ ngoại của con kể cho, điều bí mật ấy là "Bàn tay có nụ hôn".
Bé Nấm ngạc nhiên:
- Bàn tay có nụ hôn là thế nào hả mẹ?
Mẹ Mèo nắm lấy bàn tay trái của Nấm và xòe những ngón tay bé xíu của bé ra giống như hình cái quạt giấy. Mẹ cúi thấp xuống, đặt một nụ hôn vào chính giữa lòng bàn tay con. Bé Nấm cảm thấy nụ hôn của mẹ chạy từ bàn tay lên cánh tay, chạy thẳng vào tim. Khuôn mặt bé cũng ửng hồng vì một cảm giác thật ấm áp. Mẹ Mèo mỉm cười:
- Bây giờ thì mỗi lúc con cảm thấy sợ hãi, lo lắng, con hãy áp bàn tay này vào má và con sẽ cảm thấy lúc nào mẹ cũng ở bên con.
Mẹ Mèo nắm lấy bàn tay của Nấm, cẩn thận khép những ngón tay của bé lại. Mẹ bảo:
- Từ giờ trở đi, con đừng để mất nụ hôn này nhé! Nhưng con có biết điều kỳ diệu này không? Kể cả khi con rửa tay thì nụ hôn ấy cũng không bị mất đi đâu!
Bé Nấm rất yêu đôi bàn tay có nụ hôn của mình. Bây giờ bé biết rằng tình yêu thương của mẹ dành cho bé sẽ theo bé đi đến bất cứ nơi đâu, kể cả khi ở trường bé không có mẹ. Đêm hôm đó trước khi đi ngủ, bé quay sang mẹ thì thầm:
- Mẹ đưa tay của mẹ đây!
Cô bé nắm lấy bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ, mở những ngón tay dài của mẹ ra, đặt một nụ hôn thật lâu vào chính giữa bàn tay mẹ và thủ thỉ:
- Bây giờ mẹ cũng có "Bàn tay có nụ hôn" rồi nhé! Khi ở cơ quan nếu mẹ nhớ con thì mẹ cũng áp bàn tay này vào má, con sẽ ở bên cạnh mẹ, con yêu mẹ lắm!
Mẹ Mèo đến cơ quan vẫn cảm thấy hơi ấm nụ hôn của bé Nấm trong lòng bàn tay mình và mẹ tưởng như nghe thấy từ trái tim mình tiếng hát thì thầm “Con yêu mẹ rất nhiều”!
*Thực ra Nấm mới được có 17 ngày tuổi*
- Con không muốn đến trường đâu! – Cô bé bảo mẹ - con muốn ở nhà với mẹ cơ! Con thích đồ chơi và thích ở nhà. Mẹ cho con ở nhà với mẹ đi!
Mẹ Mèo nắm tay bé nhỏ của Nấm và thì thầm vào tai bé:
- Nhiều khi chúng ta phải làm những việc mà mình không muốn! Nhưng mẹ tin con sẽ thích đến trường. Ở trường con sẽ có nhiều bạn mới, có nhiều đồ chơi mới. Cô giáo sẽ dạy con nhiều điều mới! - Mẹ nói thêm -Mẹ biết một bí mật tuyệt vời sẽ giúp con cảm thấy những ngày đến trường cũng ấm áp và dịu êm như khi con ở nhà.
Bàn tay có nụ hôn |
Nấm quệt nước mắt, có vẻ chú ý lắng nghe:
- Điều bí mật gì hả mẹ?
Mẹ bảo:
- Một điều bí mật có từ rất lâu, bà ngoại con kể cho mẹ và bà ngoại lại được cụ ngoại của con kể cho, điều bí mật ấy là "Bàn tay có nụ hôn".
Bé Nấm ngạc nhiên:
- Bàn tay có nụ hôn là thế nào hả mẹ?
Mẹ Mèo nắm lấy bàn tay trái của Nấm và xòe những ngón tay bé xíu của bé ra giống như hình cái quạt giấy. Mẹ cúi thấp xuống, đặt một nụ hôn vào chính giữa lòng bàn tay con. Bé Nấm cảm thấy nụ hôn của mẹ chạy từ bàn tay lên cánh tay, chạy thẳng vào tim. Khuôn mặt bé cũng ửng hồng vì một cảm giác thật ấm áp. Mẹ Mèo mỉm cười:
- Bây giờ thì mỗi lúc con cảm thấy sợ hãi, lo lắng, con hãy áp bàn tay này vào má và con sẽ cảm thấy lúc nào mẹ cũng ở bên con.
Mẹ Mèo nắm lấy bàn tay của Nấm, cẩn thận khép những ngón tay của bé lại. Mẹ bảo:
- Từ giờ trở đi, con đừng để mất nụ hôn này nhé! Nhưng con có biết điều kỳ diệu này không? Kể cả khi con rửa tay thì nụ hôn ấy cũng không bị mất đi đâu!
Bé Nấm rất yêu đôi bàn tay có nụ hôn của mình. Bây giờ bé biết rằng tình yêu thương của mẹ dành cho bé sẽ theo bé đi đến bất cứ nơi đâu, kể cả khi ở trường bé không có mẹ. Đêm hôm đó trước khi đi ngủ, bé quay sang mẹ thì thầm:
- Mẹ đưa tay của mẹ đây!
Cô bé nắm lấy bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ, mở những ngón tay dài của mẹ ra, đặt một nụ hôn thật lâu vào chính giữa bàn tay mẹ và thủ thỉ:
- Bây giờ mẹ cũng có "Bàn tay có nụ hôn" rồi nhé! Khi ở cơ quan nếu mẹ nhớ con thì mẹ cũng áp bàn tay này vào má, con sẽ ở bên cạnh mẹ, con yêu mẹ lắm!
Mẹ Mèo đến cơ quan vẫn cảm thấy hơi ấm nụ hôn của bé Nấm trong lòng bàn tay mình và mẹ tưởng như nghe thấy từ trái tim mình tiếng hát thì thầm “Con yêu mẹ rất nhiều”!
*Thực ra Nấm mới được có 17 ngày tuổi*
- st -
Với niềm tin bạn có thể thấy được những điều vô hình...
Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải gánh chịu nạn hạn hán kéo dài nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có lấy một giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn gió cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nứt nẻ, khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu héo khô. Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu hoạch thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây cũng sẽ bị đe dọa một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời cầu khẩn mà thương tình đổ mưa xuống.
Tối hôm đó, tất cả dân làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa, mải mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ. Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sự hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang cầu nguyện - bình thản, thánh thiện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé là một chiếc dù màu đỏ - chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ. Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần không ở đâu xa, mà chính là đây. Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vàng chuẩn bị trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng bước ra làn mưa. Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin vào những lời cầu nguyện của mình.
Hãy biết chờ đợi và tin tưởng!
Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải gánh chịu nạn hạn hán kéo dài nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có lấy một giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn gió cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nứt nẻ, khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu héo khô. Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu hoạch thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây cũng sẽ bị đe dọa một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời cầu khẩn mà thương tình đổ mưa xuống.
Niềm tin của cô bé với chiếc ô đỏ |
Tối hôm đó, tất cả dân làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa, mải mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ. Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sự hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang cầu nguyện - bình thản, thánh thiện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé là một chiếc dù màu đỏ - chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ. Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần không ở đâu xa, mà chính là đây. Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vàng chuẩn bị trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng bước ra làn mưa. Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin vào những lời cầu nguyện của mình.
Hãy biết chờ đợi và tin tưởng!
- st -
Một người gánh nước nọ có hai chiếc bình lớn, mỗi cái treo trên một đầu của chiếc đòn gánh vác trên vai. Một trong hai chiếc bình bị sứt, trong khi cái kia còn nguyên vẹn nên luôn chứa được đầy nước. Sau khi trở về nhà từ con suối, nước trong chiếc bình sứt luôn vơi đi một nửa. Cứ như vậy suốt hai năm liền, ngày ngày người gánh nước chỉ gánh đúng một bình đầy và một bình vơi đi một nửa về nhà. Tất nhiên, cái bình nguyên vẹn rất tự hào về thành tích của mình, nó được tạo ra để dành cho công việc ấy và nó đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Chiếc bình sứt tội nghiệp thì lại vô cùng mặc cảm với sự không hoàn hảo đã khiến nó chỉ có thể thực hiện được một nửa sứ mệnh của mình. Sau hai năm ròng mà nó cho là thất bại cay đắng, một ngày nọ chiếc bình sứt nói với người gánh nước bên con suối:
- Con rất hổ thẹn về mình và muốn xin lỗi Bác. Con chỉ có thể mang về được một nửa lượng nước so với sức chứa vì cái chỗ vết nứt trên người khiến nước rỉ ra ngoài trên đường về nhà, đã làm Bác phải vất vả!
Người gánh nước nhìn chiếc bình và dịu dàng nói:
- Hôm nay trên đường gánh nước về, con hãy để ý thử hai bên đường xem sao nhé!
Nó làm theo và vô cùng bất ngờ. Cùng trên con đường ấy, phía bên chiếc bình sứt có rất nhiều những đóa hoa xinh xắn, đủ loại sắc màu. Còn phía bên kia, phía chiếc bình lành lặn thì không có gì ngoài những đám cỏ dại.
- Con biết không, ta nhìn thấy vết sứt trên người con và đã gieo những hạt giống bên đường. Để ngày ngày, trên đường về, chính những giọt nước rớt ra khỏi con đang giúp ta tưới tắm, chăm chút cho hoa lá! Con thân yêu, mỗi chúng ta đều có những điểm chưa hoàn hảo rất đặc trưng, đều là những chiếc bình sứt. Nhưng chính những vết nứt và những thiếu sót của ta đã khiến cuộc sống càng thêm thú vị và đáng quý. Con chỉ cần chấp nhận mỗi người theo đúng bản chất của họ, và tìm kiếm những điều tốt đẹp từ trong chính bản chất ấy, để tự trồng cho mình những đóa hoa riêng.
- Con rất hổ thẹn về mình và muốn xin lỗi Bác. Con chỉ có thể mang về được một nửa lượng nước so với sức chứa vì cái chỗ vết nứt trên người khiến nước rỉ ra ngoài trên đường về nhà, đã làm Bác phải vất vả!
Người gánh nước nhìn chiếc bình và dịu dàng nói:
- Hôm nay trên đường gánh nước về, con hãy để ý thử hai bên đường xem sao nhé!
Hoa nở bên đường |
Nó làm theo và vô cùng bất ngờ. Cùng trên con đường ấy, phía bên chiếc bình sứt có rất nhiều những đóa hoa xinh xắn, đủ loại sắc màu. Còn phía bên kia, phía chiếc bình lành lặn thì không có gì ngoài những đám cỏ dại.
- Con biết không, ta nhìn thấy vết sứt trên người con và đã gieo những hạt giống bên đường. Để ngày ngày, trên đường về, chính những giọt nước rớt ra khỏi con đang giúp ta tưới tắm, chăm chút cho hoa lá! Con thân yêu, mỗi chúng ta đều có những điểm chưa hoàn hảo rất đặc trưng, đều là những chiếc bình sứt. Nhưng chính những vết nứt và những thiếu sót của ta đã khiến cuộc sống càng thêm thú vị và đáng quý. Con chỉ cần chấp nhận mỗi người theo đúng bản chất của họ, và tìm kiếm những điều tốt đẹp từ trong chính bản chất ấy, để tự trồng cho mình những đóa hoa riêng.
Subscribe to:
Posts (Atom)
Video clip hot
-
Tomorrowland 2013 - Avicii
-
[Cảm động] Hai cô gái hô hấp nhân tạo cứu người chết đuối
-
[Gunny World Championship 2015] Trực tiếp giải đấu từ Thâm Quyến, Trung Quốc
-
[Saturday night live Korea] Tình địch
-
Chế bóng đá hài hước
-
Trả lời khảo sát online kiếm tiền Vinaresearch
-
Thanh niên bị tụt quần trước lớp
-
[Maxim Korea] Diễn viên JAV Tsukasa Aoi
-
Thảm họa gương mặt thân quen - Anh (Xuân Phương) by Cao Hữu Thiên
-
[Giọng hát Việt nhí] Giấc mơ của tôi & Gợi nhớ quê hương - Linh Nhi & Thiên Nhâm
Liên kết bạn bè
Học SEO google online
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu
---
Dien dan seo
---
dien dan game
---
dien dan game mobile
---
dien dan MMO
---
dien dan anime manga
---
Kỹ năng game | Chiko channel - Youtube | Muzikers | Homhinhvl | Thư viện tài liệu